Mãi đến hôm nay 7/10/2017 tôi mới có ti' thời gian vào buổi sáng , viết vài giòng về trong chuyến lãng du của tôi tại Lisbon, Portugal
Bây giờ là 5 giờ 30 sáng bên thủ đô Praha Tiệp Khắc , là 11 giờ 30 đêm nơi quê tôi . Sáng tinh sương nơi quê tôi chỉ có tiếng chim gọi nhau vang rừng , tiếng suối chảy sau nhà, cảnh vật thật yên vắng trong lành . Còn bên trời Praha chỉ có tiếng xe ầm ầm như thác đổ suốt ngày đêm , tiếng xe cứu thương chạy kêu inh ỏi trên đường phố vì nơi đây lắm người say , uống rượu uống bia , hút cần sa, party thâu đêm bên giòng sông có chiếc cầu Charles Bridge đuợc nguời ta đưa lên danh sách UNESCO để gìn giữ báu vật của nguời xưa để lại... Uh oh tôi muốn viết vài giòng về Lisbon của Bồ Đào Nha mà lại lạc lối sang Praha rồi .
Tôi đến thăm thành phố cảng Lisbon của Bồ Đào Nha vào những ngay đầu tháng 7. Tôi thật may mắn đuợc ở trọ căn apartment của anh chàng đẹp trai như tài tử cinê , anh chàng độ khoảng tuổi 30, dong dỏng cao , râu quai hàm , mắt nâu, da bánh mật . Chàng trẻ vậy mà có đuợc căn chung cư bên trong thành quách của lâu đài Jorge (Jorge castle) . Chàng giỏi thật .
Chàng nói tiếng Anh khá sõi , tiếp đón nồng hậu , chàng còn mua sẵn vài cái bánh ngọt , đặc sản của thành phố Lisbon , để sẵn cho tôi ăn đỡ đói vì tôi vừa từ phi truơng Lisbon mới đến . Trên bàn chàng có để sẵn khoảng 20 gói bột quế . Tôi cứ ngỡ đó là trà gói . Tôi nấu nuớc, rồi pha một gói trong ly . Uống , ngòn ngọt , thơm thơm mùi quế , hay nhỉ , tôi chợt nhớ ra, uhm sao bên mình bột quế bán rẻ như cho , hồi xưa tôi có nghe bạn đồng nghiệp bảo răng , uống bột quế vào buổi sáng rất tốt cho cơ thể ... Tôi nghe thì nghe chứ không để ý . Bây giờ tôi thăm xứ Lisbon mới chợt đến lời xưa
Tôi uống trà bột quế đến cạn ly mới thấy chất gì sánh đặc sệt, keo keo duới đáy ly . Lạ nhỉ . Sau này tôi mới biết là mình lầm, vì mình phả rải gói bột quế đó lên bánh thì nó mới ngon hơn
Đuờng lên nhà chàng thật khó , chiếc xe cứ leo dốc mãi , quanh co trên con đuờng rất hẹp , những con đuờng quanh đây toàn là lót đá vuông nhỏ , đuờng đi cứ lụp cụp lụp cụp , bánh xe mà non hơi đi trên những con đuờng trong khu phố cổ Lisbon thì chỉ có dập ... ruột mà thôi , đặc biệt là những con đuờng lên lâu đài Jorge . Nói chung, đuờng rất khó đi , chưa kể đến du khách đi dọc theo hai bên con đuờng , lối giành cho nguời đi bộ chỉ khoảng 17 - 20 inches thôi, cũng vẫn là đá . Nguời nhỏ ốm thì có thể nép theo tuờng mà đi lên đi xuống, chứ nguời mập như bên Hoa Kỳ thì bảo đảm họ phải lấn với xe để mà đi , chứ không cách nào họ len theo sidewalk đuợc
Về ngôn ngữ, cũng may ở thành phố Lisbon nguời ta dùng tiếng Bồ Đào NHa nhưng dân nơi đây thạo nhiều ngôn ngữ là tiếng Anh, tiếng Tây Ban Nha , tiếng Pháp , tiê"ng Ý , và điều đăc biệt hơn hết tất cả những giấy tờ huớng dẫn tham quan họ đều có viết 3 ngôn ngữ Portuguese / English / Spanish nên du khách như tôi rất dễ đọc và hỏi thăm . Nguời dân phố cảng này rất thân thiện , đất phố cảng sao mà hiền hoà trữ tình, một bên biển cả xanh thẳm , một bên núi đồi cao ngất nguỡng . Tôi trọ trong căn apartment của chàng , gió biển thổi lên lồng lộng . Sau 10 giờ đêm cảnh vật nơi đây thật im vắng .
Tôi uống xong ly "trà quế" dọn dẹp ít đồ đạc , tắm rửa cho nhẹ nguời , dạo ra truớc ngõ xem đâu là đâu , mới biết nhà chàng chỉ cách 10 buớc chân đến cổng ticket của Jorge Castle . Tôi định mang sandals đi cho đẹp đôi chân , nhưng nhìn con đuờng đá gập ghềnh, thì không khéo chân tôi bị trật , gãy truớc khi chuyến thăm điểm đầu tiên kết thúc . Tôi quay vô trong nhà đổi sang giày bata mang cho chắc ... chân . Và từ dạo ấy cho đến nay tôi toàn mang bata , không cách nào mang sandals đuợc nữa , ngày nào cũng lội bộ leo núi suốt 8 giờ không giày cao gót nào chịu cho nổi , mới biết mình dại khi đi mang theo 2 đôi sandals , vừa nặng, vừa chiếm chỗ . Chỉ mang đôi sneakers là đủ cho những chuyến lãng du .
Tôi men theo đuờng đá hẹp xuống phố Afamal . Cảnh vật đẹp tuyệt vời biển trong xanh bên những toà tháp chuông cổ kính , những mái ngói đỏ san sát nhau từng bậc từng bậc trải theo xuô"ng suờn đồi , gió biển man mát lành lạnh . Chiều hoàng hôn nơi đây sao mà đáng yêu đến nhớ da diết nguời bên trời Cali .
Tiếng nhac vang theo gió , những chiếc xe điện cổ kính lách theo ngõ hẹp chở du khách mộ điệu ngắm phố cổ . Thật là tuyệt vời . Tôi đi dọc theo lối hẹp xem có gì lạ bên trong , ngắm vài cái thực đơn của những nhà hàngn lớn nhỏ , nhà hàngn nào cũng có món cá trích nuớng (grilled sardines) và món bạch tuột nuớng (grilled octopus ) , grilled cod fish, etc ... Đa số là hải sản . Tô mới sực nhớ , mình đang ở thành phố biển thì họ phục vụ thức ăn biển là phải rồi .
Tôi không vô nhà hàng cao sang , mà ghé vô quán ven đuờng , họ căng tấm lều bên trên , phía duới có 3 lò nuớng với 3 ông chefcook đang trở tay nuớng liên tục, khói bốc lên mù mịt , mang theo huơng vị cá nuớng pha loãng trong gió biển , làm nguời lữ hành như tôi phải dừng chân xem họ nấu .
Vậy là tôi chọn quán ăn bình dân này . Chẳng có thực đơn đưa tới bàn , mình chỉ nhìn lên vách tuờng với độ khoảng 5 - 7 món gì đó là kêu thôi , chị dọn bàn rất dễ thương , vất vả nguợc xuôi giữa những day bàn dài đóng gỗ tạm (giô"ng như chiếc bàn gỗ ở khu picnic trong rừngn bên Hoa Kỳ)
Tôi gọi món cá trích nuớng , mỗi môt phần có 5 con , dàii độ khoảng gang tay , thân cá tròn . Cá nuớng đuợc ăn với 3 củ khoa tây nhỏ hay với hai lát bánh mì . Tôi chọn khoai tây . Tôi gọi thêm món bạch tuột nuớng cũng với khoai tây . Nói chung món nuớng là có kèm khoai tây hay bánh mì
Món cá trích nuớng của nguời Bồ Đào Nha ở vùngn Lisbon , đơn giản như bên Việt Nam mình vậy . Chỉ nuớng trơn , rồi họ rắc thêmn tí muối lên cá (tôi đoán vậy hay là họ uớp với tí muối truớc khi nuớng ) .
Cá trích vùng biển Bồ Đào Nha này thơm ngon và ngọt . Tôi chỉ ăn phần thịt chứ không ăn xuơng hay đầu , vì nguời ta nuớng nguyên không làm ruột . Ây thế mà khi tôi nhìn sang vài bàn bên cạnh chắc là dân vùng này , họ ăn bôc , cầm con cá kẹp giưa bánh mì rồi ngồi nhai một cách ngon lành . Tôi thấy vậy , cũng bắt chuớc bỏ một chút xương cá vô miệng nhai thử ra sao . Hmm, xương cá khá mềm , nhưng tôi không dám nuốt , chỉ sợ mắc cổ là khổ to . Con cá trích tròn bàngn hai ngón tay , tôi gắp ít thịt hai bên rồi bỏ nguyên , không ăn thịt phần bụng sợ đắng . Bởi vậy khi tôi gọi chỉ có 1 dĩa là hớ rồi , sức tôi ăn phải 5 dia cá như vậy (15 con )
Sang món bạch tuột nuớng , whoahhh, món này khá đặc biệt , họ nuớng thơm ngon , ăn thịt mềm và juicy , vị ngọt vừa ăn . Tôi gọi món này cũng bị hớ , bởi sức tôi ăn phải 3 dĩa như vậy (mỗi phần là một con bạch tuột nhỏ bằngn bàn tay )
Sang phần grilled cod fish , món này đắt tiền nhất trong tất cả 10 euros cho mỗi phần , trong có trích nuớng chỉ có 5 đồng , còn bạch tuột thì 8 đồng . Món cá cod không hợp khẩu vị của tôi vì nguời ta uớp muối quá mặn . Tôi thích nguời ta uớp lạt một chút thì mình còn thấy vị nguyên chat của cá , chứ quá nhiều những gia vị khác làm mất đi cái tinh tuý của món cá .
Những ngày sau tôi rong chơi khắp chốn, về tới nhà lúc nào cũng khoảng 10 giờ tối . Tôi lội xuống phố tìm quán ăn , nhưng hỡi ơi , các quán xá bình dân họ đóng cửa từ lúc 7 giờ chiều .
Lạ nhỉ, thành phố toàn du khách mà họ đóng cửa sớm quá , chỉ còn lại các nhà hang "sang trọng " thì còn mở cửa đến tận khuya . Tôi đành phải về nhà nấu cơm ăn với chà bông vậy .
No comments:
Post a Comment