
"Thưa Chú Tư Khu Vực, dạ tui có chuyện này muốn nói riêng với Chú Tư, nhờ chú giúp đỡ..."
Phải khó khăn lắm Bà Tám Đào mới đi thẳng được vào đề để nói lên cái điều mà từ mấy tháng nay bà từng trông đợi có dịp tốt để nói với gã công an khu vực bà ở, nói một cách riêng tư để cho người khác khỏi nghe thấy.
Dịp tốt đó chính là hôm nay đây, ngày Mồng Hai Tết, tại chính ngôi nhà bà Tám Đào. Không phải riêng Xã Tăng Nhơn Phú của bà mà cả làng, cả nước cũng đang tưng bừng ăn mừng Tết Nguyên Đán. Phải biết rằng cái Tết Việt Nam nó lớn lao và thiêng liêng lắm, mỗi năm chỉ tới có một lần thôi. Để giao hoà cùng sự đổi mới của đất trời, lòng người cũng trở nên phơi phới hân hoan và rộng mở. Tự ngàn xưa, Tết vẫn là dịp để cầu xin, khấn hứa và làm lành, làm phước cho người ta nữa. Cho nên mấy ngày Xuân nhựt như hôm nay thì gần như là ai cầu cái gì cũng được, ai xin cái gì người ta cũng cho...
Bà Tám Đào thừa biết vậy, và dường như gã công an khu vực tên Tư mặt mũi còn non choẹt cũng thừa biết vậy. Tuy đang say sưa rít từng hơi thuốc Con Mèo "có cán" mà Bà Tám Đào đã lễ phép mời mọc, gã công an khu vực vẫn không quên để tâm theo dõi thái độ ngập ngừng của bà chủ. Tư Khu Vực nhoẻn miệng cười:
"Có gì thì Bà Tám cứ nói. Coi liệu giúp được gì thì tôi giúp. Tết nhứt rảnh rang mà, Bà Tám!"
Như để tạo thêm hậu thuẫn cho những điều mình sắp nói, Bà Tám Đào đẩy lẹ dĩa nem nướng về phía Tư Khu Vực, rồi thuận tay châm thêm một ít bia hơi vào chiếc ly sắp cạn của gã công an, đằng hắng lấy giọng rồi nói luôn một lèo:
"Dạ... dạ chắc Chú Tư và mấy chú ở trển cũng biết là hiện nay Mỹ lại tiếp tục cho đám con lai còn sót lại ở Việt Nam được qua Mỹ. Cả mẹ với lại anh, chị em của đứa con lai cũng được đi nữa. Nhà nước mình thì lúc nào cũng khoan hồng, nhân đạo, đang nới tay nhiều lắm. Thành thử tui cũng muốn cho con Mỹ Hằng của tui nộp đơn đi Mỹ theo diện con lai đặng tui đi theo nó một thể. Nói Chú Tư thông cảm -- tới đây Bà Tám Đào hơi thấp giọng -- hoàn cảnh của mẹ con tui ở đây khó khăn quá, mặc dù đất nước mình đang trên đà đi lên... đang tiến lên xây dựng chủ nghĩa xã hội..."
Tư Khu Vực gắp lẹ một miếng nem nướng bỏ vào miệng, ngậm đó, rồi hỏi liền:
"Ủa, mà Mỹ Hằng nó là cháu của Bà Tám mà, nó đâu phải là con?"
Bà Tám Đào, từ đầu chỉ chờ đợi gã công an nói vậy, vội vàng thưa:
"Dạ, thì chính cái chỗ Mỹ Hằng nó không phải là con ruột của tui nên tui mới muốn thưa với Chú Tư chuyện này đặng nhờ Chú Tư giúp đỡ. Cũng không khó lắm đâu, Chú Tư à! Thiếu gì người lúc này chỉ cần mua một đứa con lai, đen hay trắng gì đó cũng được, làm giấy tờ lại đường hoàng là đi Mỹ được rồi. Chắc Chú Tư cũng biết là Thứ Năm tuần rồi mẹ con bà Bảy Phụng đã lên máy bay đi Mỹ. Thiệt sướng ghê vậy đó! Bả mới mua con Huệ Đen dưới miệt Cà Mau rồi đem về làm giấy tờ đâu chừng hai năm mà đã đi dược rồi. Lẹ thiệt! Ăn thua là mình biết làm giấy tờ hợp pháp cho mình thôi à! Chớ còn bọn Mỹ thì nó ngu lắm, Chú Tư ơi! Nhà nước mình đưa danh sách vô bao nhiêu thì nó nhận bấy nhiêu, chớ nó không biết ai thiệt, ai giả đâu, Chú Tư à!"
Tư Khu Vực lấy tay lắc lắc, xoay xoay ly bia hơi đã gần cạn trên mặt chiếc bàn gỗ nhỏ có lót kiếng, làm cho nó phát ra những tiếng kêu leng keng khi những cục nước đá chưa tan hết chạm vào thành ly, ra chiều suy nghĩ... Ngoài kia, nắng đã lên cao quá mấy đọt dừa trong xóm, và hương vị ngày Tết chừng như cũng đang dâng cao, chan hoà trong nắng ấm. Mấy tiếng pháo nổ lẻ tẻ đâu đây trong xóm -- do đám con nít cứ thích làm cho người lớn phải giựt mình -- càng giúp làm tăng thêm cái không khí nhộn nhịp vui chơi của ngày Tết.
Gã công an thấy Bà Tám Đào nói cũng có lý... Thiếu gì mấy con mẹ đú đỡn trên huyện hay trên Sài Gòn liều mạng mua đại một đứa con lai, làm giấy tờ khai quan hệ là mẹ con, nộp đơn cầu may mà cũng được đi? Nhà nước ta thì có dại gì mà giữ lấy cái đám của nợ nầy trong nước, một bọn chuyên ăn bám và chây lười lao động? Cả đến việc vượt biên lậu mà chính quyền địa phương ở nhiều nơi còn đứng ra tổ chức nữa là chuyện cái đám con lai Mỹ! Có điều là với quyền hạn của công an khu vực, gã phải chứng nhận con Mỹ Hằng là con ruột của Bà Tám Đào thì mẹ con bả với thằng Tèo -- con thiệt của bả -- mới được đi Mỹ. Chính đó mới là cái trách nhiệm về lâu về dài của gã. Nếu trong ngành có thằng nào xấu bụng chơi khăm, tố cáo gã về cái vụ chứng dối này thì kẹt lắm, mất chức như chơi, chớ đừng nói gì tới mấy cái phần thưởng "tiên tiến" cuối năm!
Thấy Bà Tám Đào có vẻ sốt ruột muốn nghe được trả lời ra sao về vụ đó, Tư Khu Vực lấp lửng:
"Cái đó cũng còn tuỳ, Bà Tám à! Chuyện này lúc nói thì dễ, chớ khi làm thì giấy tờ nó rắc rối lắm đó! Với lại, con Mỹ Hằng nó chưa có hộ khẩu ở đây mà! Rồi còn vấn đề cái khai sinh do Bà Tám đứng tên làm mẹ nó nữa!"