Wednesday, September 18, 2024

Sài Gòn, Nhìn Mẹ Ngày Trôi - Minh Đức




Giọng đọc: Hoàng Oanh

... Những ngày còn bú mớm, mở mắt là con xoay xoay như con chim non dáo dác tìm Mẹ, dụi dụi tìm bầu sữa thơm. Bú no lại lim dim, lăn ra ngủ, quên cả nhìn Mẹ dù chỉ một cái chứ nói gì đến cám ơn. Mẹ ơi, mắt con nhíu lại rồi. Con ngủ thôi.

... Con tập ăn dặm, nhìn Mẹ chằm chằm. Vui thì con nuốt, không thích thì con bặm bặm cái môi, phì phà làm “mưa bột” tung tóe cả trên mặt Mẹ. Con chưa học lễ phép là gì mà. Tha con nha!

... Con tập đi, hồi hộp sợ té lắm Mẹ à. Con chỉ tin Mẹ thôi nên chẳng bao giờ nhìn xuống đất, mắt con luôn hướng về phía tay Mẹ dang rộng đón con. Chạm được tay Mẹ, con sướng lắm - xem như về đích. Con nít an tâm.

... Con đi học, trường rộng quá, mênh mông, không như nhà mình. Chưa tới giờ tan học, con đã dán mắt về phía cửa lớp - Mẹ đã đứng sẵn đó cười hiền lành. Sợ con lo.

... Những năm lớn hơn, con muốn Mẹ phải trẻ đẹp. Con sợ nghe tụi bạn dè bỉu: mẹ mày xấu thế, mẹ mày mặc cái áo cũ dữ dzậy, mẹ mày chạy chiếc xe đạp cũ mèm mắc cười quá à,... Con không màng đến những bươn chải của Mẹ. Con ích kỷ - những khó nhọc của Mẹ chừng như không quan trọng bằng những lời bình phẩm của bạn con. Suy nghĩ lon ton.

... Con vào đại học - xa nhà, bắt đầu biết nhớ Mẹ, thỉnh thoảng lấy hình nhà mình ra xem. Chỉ mong cuối tuần về với Mẹ. Cơm nhà mình ngon làm sao. Con nhìn Mẹ nhiều hơn. Nhìn và bắt đầu mong tóc mẹ lâu bạc, mong trán Mẹ ít nhăn. Mông lung vết hằn.

... Con đi làm, có gia đình riêng, đâu còn thời gian về thăm Mẹ. Hôm nào ghé về với Mẹ, nhìn Mẹ thật lâu và chợt nghĩ - thôi, con không cần Mẹ đẹp thật đẹp để hãnh diện với bạn bè, con chỉ cần Mẹ khỏe. Sức khỏe của Mẹ tỷ lệ thuận với số bát cơm Mẹ ăn mỗi ngày. Con hỏi vu vơ - Mẹ ơi, bữa Mẹ ăn được mấy chén? Lòng ngổn ngang.

... Mẹ bước qua 60, con lén nhìn xem Mẹ lên cầu thang có dừng lại thở không? Cứ lo lo. Mẹ cười là con vui. Mẹ thở dài mấy chập, lòng con muốn khóc. Tơ vò.

... Mẹ bắt đầu ngã bệnh, ngày làm sao bình yên. Con đón Mẹ về ở cùng. Hạnh phúc của con là mỗi sáng còn trò chuyện với Mẹ, dù rằng chỉ vài câu. Con bắt đầu thu mình lại - Mẹ xấu một chút cũng được, Mẹ già nua cũng được, Mẹ nhăn nheo con thấy cũng chẳng làm sao. Con chỉ cần có Mẹ, thưa Mẹ mỗi sáng đi làm - như hồi nhỏ thưa Mẹ đi học. Hạnh phúc chỉ nhỏ nhoi có vậy. Con vui. Hồi đó đi học nước ngoài, có điện thoại Việt Nam gọi sang - là Mẹ - Con mừng húm. Vui cả ngày. Còn bây giờ, hôm nào đi công tác xa, thấy có điện thoại nhà, con sợ lắm. Rủi mẹ ở nhà có chuyện gì thì sao. Lòng cồn cào.

... Mẹ ngày càng già yếu. Hạnh phúc của con càng dung dị hơn - là mỗi sáng còn được nhìn thấy Mẹ. Chỉ có vậy. Có thể là Mẹ không nói cười nhưng Mẹ vẫn còn ngồi đó - đủ làm con vui. Tâm an Mẹ ạ. Con còn có Mẹ mà. Sáng nào Mẹ thức muộn, con thấp thỏm, lén nhìn Mẹ nằm, lo lo - có khi nào Mẹ thôi không thở. Con thót tim. Mong manh. Im lìm.

... Mẹ mất. Con như đánh rơi cái ly thủy tinh vỡ toạc trên nền nhà. Vỡ vụn. Con nhìn Mẹ nằm đó thật bình an, buông bỏ muộn phiền, chỉ mỗi nỗi lo cho con vẫn hoài theo Mẹ. Mẹ nhẹ nhàng, thanh thản. Con quặn đau.

... Ngày xưa xa nhà học đại học, nhớ Mẹ, lấy hình nhà mình - có Mẹ - ra xem. Chiều nay cũng nhìn ảnh Mẹ nhưng giữa nơi thênh thang này. Con lấy điện thoại mở bài hát về Mẹ mà con vừa viết. Tiếng nhạc, lời bài hát bay bàng bạc trong cái nắng vàng cuối ngày một nơi hun hút gió. Con tin rằng Mẹ đang nghe. Mẹ mỉm cười. Mẹ yêu bài hát của con. Hạnh phúc của con về Mẹ bây giờ là vậy, tựa như cục đất - thui thủi nằm im.

Phố của ai khe khẽ, sợ một ngày Mẹ không nghe bước chân con về.

Minh Đức (Trích "Sài Gòn, Chữ Vội Trên Vai" )

No comments:

Post a Comment