Anh đọc câu chuyện này vui lắm 😊. Cho em hỏi anh bằng được mấy phần của ông này rồi 😊
Mới gặp lại anh bạn góa vợ. Không thể tưởng tượng người ta có thể thay đổi nhiều đến thế. Bạn tôi vốn trước kia là người hiền lành, chân chỉ hạt bột, chí thú làm ăn, không hề biết đến ăn chơi là gì. Cả hai vợ chồng là người ngoan đạo, suốt ngày đọc kinh, cầu nguyện. Cuối tuần đến nhà thờ, dọn dẹp, làm việc nhà xứ, sửa soạn cho thánh lễ, lễ sáng, lễ chiều, lễ tối.
Có nghĩa chỉ lẩn quẩn trong khuôn viên của nhà thờ, nhà thánh, không hề đi đâu, không cần biết đến chuyện gì khác. Giao thiệp cũng chỉ với những người trong Hội Đạo Binh Thánh Thể, Hội Dòng Ba, Hội Cursillo, Hội Con Đức Mẹ. Hội nào cũng vào hết. Họp các hội cũng hết ngày, hết tuần. Còn thì giờ đâu mà đi ăn, đi chơi, đàn đúm với những kẻ tội lỗi ngập đầu, chết xuống địa ngục hết cho đáng đời!
Rồi một ngày bạn tôi bỗng trở thành góa bụa. Chị bạn bị ung thư, qua đời nhanh chóng, để lại ông chồng sống một mình. Trước khi nhắm mắt, chị tin tưởng là chồng mình cũng sẽ tiếp tục ngoan đạo. Chắc sẽ đi học làm phó tế, deacon. Lại góa vợ, có thể tương lai sẽ được làm linh mục, cũng không chừng. Chị an lòng về với Chúa, phó thác ông chồng cho Giáo Hội trông coi. Chồng mình hiền lành, đạo đức đến thế, sợ gì mấy con quỉ cái chúng nó quyến rũ làm mất linh hồn sao được. Sống với nhà thờ, nhà thánh, làm việc lành, phúc đức, đợi đến ngày lên Thiên Đàng gặp lại chị ít lâu nữa thôi, chắc như bắp!
Nhưng cuộc đời chả có gì là chắc chắn, là đinh đóng cột cả. Người ta thay đổi nhanh chóng, một sớm một chiều. Hay chỉ trong một chớp mắt, cần gì dến thời gian lâu. Của đáng tội, anh bạn thương vợ, khóc hết nước mắt. Anh kể lể:
- "Em đi sao vội thế! Anh chỉ cần có em bên cạnh. Tiền bạc, địa vị, đời sống, còn có nghĩa gì đâu! Anh bây giờ có là homeless, nghèo khổ, đầu đường xó chợ. Nhưng có em trong đời, anh cũng mãn nguyện, dù khốn khó đến chừng nào đi nữa!"
Bạn tôi than thở như vậy. Nhưng thật ra anh giàu lắm! Anh cũng là người có địa vị cao trong xã hội người Việt tại thành phố này. Nên anh vừa góa vợ, các bà các cô đã bu lấy anh ngay. Anh để tang vợ đúng ba tháng. Rồi một bà đã chớp được anh. Không thấy anh nhắc gì đến chuyện đổi lấy thành người homeless để còn có vợ bên cạnh. Anh bắt đầu đi du lịch khắp nơi với bà mới. Hết cruise này đến cruise nọ. Âu Châu, Nam Mỹ, Nhật, Tàu, anh đi loạn khắp nơi, khắp chỗ. Không thấy nhắc đến chuyện nhà thờ nhà thánh, đi lễ đi lạy nữa.
Và anh bắt đầu thay đổi hết! Anh bắt đầu ăn diện, mặc đồ đúng thời trang. Bà mới này cao hơn anh nửa cái đầu, anh đi đóng đôi giày đặc biệt, đế cao thêm vài inches cho xứng với người đẹp. Mắt anh hơi sụp, anh bèn đi thẩm mỹ ngay, cắt lại bọng mí dưới, kéo mí trên cho cao lên khỏi sụp! Căng luôn da mặt cho nó chắc! Xỏ luôn lỗ tai để nhét một viên kim cương cho giống mấy thằng tài tử kép đẹp!
Rồi anh đi học nhảy đầm! Bà mới vốn người lịch lãm, văn nghệ nhảy nhót, party pạc tung mỗi tuần nên bắt anh phải chạy theo. Và cứ thế, bạn tôi sa vào con đường ăn chơi, trước kia anh vẫn rủa là chúng mày sẽ sa hỏa ngục hết! Bây giờ anh bảo, hỏa ngục cho nó ấm áp, sexy nóng bỏng, thiên đường lạnh lẽo lắm người ơi!
Cặp với bà mới này được ba năm, anh bắt đầu chán. Bao nhiêu chuyện quý phái, lịch sự, socializing, bà này truyền thụ anh rành lắm rồi. Tại sao trời bắt mình góa vợ, lại chui vào cảnh bị một bà khác xỏ mũi như vậy. Xe Ford cũ đã hỏng, tại sao lại kiếm chiếc Chevrolet cũng cũ rích, xập xệ làm gì? Phải chạy Ferrari, Lamborghini cho nó bảnh chứ! Tệ lắm cũng phải lái Mercedes, BMW. Thế là anh cho bà này ra rìa! Và anh bắt đầu tìm những cô trẻ đẹp não nùng nhan nhản trong thành phố này.
Anh kiếm thày luyện nhảy đầm. Đúng kiểu ballroom dancing, Nhảy phải điệu nghệ, đúng mức như Dancing with the stars. Rumba phải đi fantasy, dơ tay, vặn người như múa. Chacha nhảy đi lên đi xuống cứng ngắc trông nhà quê quá, phải như người bay bổng mới được chứ! Nhảy Paso phải như người matador đấu với bò rừng lượn qua lượn lại mới đẹp. Tango khỏi phải nói rồi! Bước chân Tango phải như dân Argentine, quấn lấy chân người đẹp mới đa tình, gợi cảm. Thế là anh học nhảy đúng mức, luyện công phu điệu nghệ để làm bá chủ cả vũ trường!
Rồi anh bắt đầu luyện giọng học hát. Anh tập lấy hơi, tập ngân. Hát phải rung rung nghe mới mùi. Lê Uyên Phương đã phán "Như tiếng hát không hơi rung...nghèo nàn". Anh tuyên bố như thế. Và từ đó anh hát câu nào cũng thấy rung rung! Mình nhà giàu hát có hơi rung, đâu có phải dân nghèo nàn! Đúng quá rồi chứ!
Anh tập hát cũng có lý do. Thành phố này đang có phong trào hát cho nhau nghe. Bao nhiêu quán nhạc mọc lên như nấm. Các bà chán chồng, các cô kiếm chồng, kiếm kép đều ngồi chật ních mấy quán nhạc hát tài tử này. Mình hát cho mấy em tê mê, rụng rời tay chân mới ăn tiền! Anh dạy bảo mọi người như vậy! Và tối nào anh cũng có mặt trong các quán nhạc, lên hát vài bài cho các em nghe anh rung rung câu hát mà lòng cũng thấy run run. Rồi kéo các em ra sàn nhảy, đi những đường Tango lả lướt, Rumba rũ rượi, Bebop quay cuồng.
Bạn tôi bây giờ đã trở thành playboy chính hiệu. Không còn tí gì hiền ngoan, chân chất, đạo đức, đầu phủ hào quang như xưa nữa. Mỗi tháng thấy anh cặp với một cô mới, ăn chơi mút mùa. Rồi tháng sau đã thấy anh chia tay, đường ai nấy đi, anh trổ tài hát rung rung với cô khác, rồi ôm nhau Slow tắt đèn, hay quay Valse vòng vòng chóng mặt với em kế tiếp này, trẻ đẹp, xinh như mơ, tươi như mộng trong quán nhạc, cho bao tên khác thèm rỏ rãi chơi!
Lần cuối tôi gặp anh, anh bảo:
- Moa tiếc quá toa à! Hồi mới góa vợ, ở với bà đó đến hơn ba năm mới dứt ra được. Moa tính, ba năm là 36 tháng. Moa bây giờ một tháng có một em mới. Hồi đó mà như bây giờ có phải moa đã có thêm 36 em ghi danh trong sổ đoạn trường của mình rồi không. Tiếc quá toa ơi!
Nguyễn Đình Phùng
No comments:
Post a Comment