Xem lại => Thăm Zugspitze - đỉnh núi cao nhất nước Đức (phần 3)
Trên này cũng có thùng thư , bạn có thấy anh trước mặt tôi đang ôm thùng thư chạy vòng vòng không? Tôi thấy anh mới vừa trút thư từ những thùng treo chung quanh đây. Ban đầu tôi cứ ngỡ anh sẽ đi theo tàu mang xuống bưu điện dưới chân núi ...
Tôi ở bên ngoài lạnh quá rồi , thôi thì vô nhà hàng kiếm chén soup cho ấm bụng
Trên đỉnh Zugspite này có toilets riêng cho người Ả Rập, vụ này lần đầu tiên tôi mới thấy. Nhưng mà tôi đã gặp qua người Hồi giáo dùng toilet công cộng họ dơ và bầy hầy lắm, họ còn mặc thêm chiếc áo thụng dài quá gót , thành ra họ làm dơ ra đó rồi chính tà áo của họ cũng lau nó luôn. Ghê thiệt
Sau khi ấm bụng chút đỉnh , tay chân cũng ấm dần , tôi đi dạo bên trong xem có gì lạ. Nơi đây có một viện bảo tàng nho nhỏ , nói về tiểu sử đường rầy đi lên núi nơi đây. Đường rầy răng cưa được xây dựng từ năm 1925 - 1930. Đoạn đường rầy răng cưa xuyên núi dài khoảng 4.5 km, chưa kể những đoạn đường dài từ làng này sang làng khác.
Đôi giầy của người xưa mang khi làm đường rầy, đục núi, etc. Chiếc giày này rất lớn , đôi hia bảy dặm chắc là nó đây
Chiếc đèn bão của các thợ đào hầm trong núi Alps để lắp đường răng cưa
Tôi ghé vô shop tính mua cái áo khoác mùa đông thêm đôi bao tay, cái mũ len , thì tôi có thể ra ngoài dạo được rồi . Đó, bạn thấy không du khách châu Âu chuẩn bị như rứa nớ , nào mũ bảo hiểm , có gắng camera, gắn đèn , áo quần chống gió , không thấm nước , giày gai , nước uống, ba lô được bao bọc cẩn thận.... Còn chúng tôi thì quần đùi áo cánh , làm sao mà chống chọi được với bão táp trên này.
Khi tôi thấy mấy áo mùa đông, tôi mừng lắm , khi xem giá toàn ở quá túi tiền của mình , chiếc áo dởm nhất giá sơ sơ là 350 euros, thôi thì mình chịu lạnh tiếp. Sang tới món bao tay 30 euros cho mỗi đôi , món mũ len 25 euros cho mỗi cái... nói chung thứ gì cũng đắt. Tôi chỉ lựa vài tấm thiệp (postcards) mua để viết và gửi đi tại trên đỉnh núi này
Mua xong cũng là vừa kịp lúc tôi đón cab treo đi xuống
Tôi bây giờ thấm lạnh , thôi thì mặc áo mưa vô may ra nó còn chắn gió cho mình đôi chút khi đi dạo bên ngoài
Trên đỉnh núi Zugspitze này người cũng dựng cây "niêu" đặc trưng của người dân xứ Bavaria này
Tôi muốn vô căn nhà nhỏ kia xem bên trong có những gì , nhưng vì đôi chân tôi đã bắt đầu đông cứng, không đi xa được nữa, mặc dù nó rất gần
Mấy chị em nhà tàu , tôi đoán thế
anh em nhà tàu này trong phong sương hết biết
Ước gì trời không có tuyết và tôi được chuẩn bị ấm hơn thì tôi sẽ đi dạo quanh trên những đỉnh núi này cho hết ngày
Từng đám mây tuyết đang vần vũ trên đầu
Núi trên này chỉ toàn đá và đá nhưng đá nơi đây nhìn không trắng và đẹp bằng đá bên nước Ý
Những chiếc máy ủi máy xúc
Tôi không ngờ ngay trên đỉnh núi này họ cũng có một bưu điện nho nhỏ. Tay tôi đã đông cứng cầm cây bút không vững nhưng tôi cũng cố viết vội vài chữ nguệc ngoạc trên những tấm thiệp để gửi về người thân, người thương từ trên đỉnh núi này. Tôi muốn tấm thiệp tôi gửi đi có in dấu từ trên đỉnh Zugspitze , không biết người nhận thiệp có hiểu ý của tôi không. Cho đến nay đã là 4 tháng rồi , tôi vẫn không nghe người ta nói gì về tấm thiệp ấy . Nghĩ lại thấy cũng buồn .
Những tấm thiệp tôi viết đã gửii qua cửa sổ này
Sau khi viết xong đưa anh ta , đứng xem cách anh làm trông thật vui mắt. Hồi nào giờ tôi chưa được thấy người làm việc trên thư như thế nào. Riêng anh này tôi thấy ảnh dùng búa đóng đóng mấy cái trên thiệp , rồi lăn cái gì đó nữa. Whoahhhh, thời nay mà họ làm "tiểu thủ công nghiệp " như vậy sao , rất tiếc là tôi đã không gửi thiệp nào về cho chính tôi để lưu niệm lại những dấu ấn khó quên trong chuyến đi thăm Zugspitze này
Gần hai giờ rưỡi chiều rồi, tôi đón tàu đi xuống
Xem tiếp => Thăm Zugspitze - đỉnh núi cao nhất nước Đức (phần 5)
No comments:
Post a Comment