Từ hôm ở Yellowstone cho đến nay đã gần 10 ngày rồi . Lang thang trên đường nắng gió đầy bụi từ Wyoming sang đến Utah , rồi đến South Dakota , và đêm nay tôi đang ở Colorado
Những ngày lang bạt kỳ hồ ở nhà người ta có internet nhưng khi vô thì cực quá ,đi chơi về có nhiều điều tôi muốn ghi chép vu vơ , nhưng thời gian ngồi chờ để vô nét đuợc thì cái lưng muốn còng, đôi mắt muốn sụp .
Cái nóng ở Denver khủng khiếp thật , không thua gì ở Wyoming . Ừa mà người ta là hàngn xóm với nhau , kẻ Nam người Bắc, Bắc nóng mà Nam không nóng mới là chiện lạ.
Ngày tôi cuốn gói đi khỏi nhà khi trăng phương Đông vừa khuyết, vậy mà đêm nay trăng phương Tây đã tròn rồi . Tôi bắt đầu nhớ nhà mà cũng thấm mệt , chẳng còn hứng thú để đi nữa . Lúc chiều mấy người bảo xuống phố Denver , thân xác tôi đi nhưng hồn tôi lơ lửng tận nơi đâu , chắc có lẽ tôi nhớ ngày xưa .
Quá khứ đã trôi qua gần 15 năm rồi , tưởng chừng như quên hẳn vậy mà chiều nay 8/24 , tôi lại lơ đãng nhớ phương trời xa xôi .
Ngày ấy tôi còn thơ dại lắm , học xong ra truờng , chưa được hai tuần, người ta tuyển tôi vô làm cho họ liền . Đợt tuyển lúc ấy là 24 đứa , người ta huấn luyện ba tháng cho ăn luơng , sau đó rồi thi , thi đậu thì mới thực thụ làm việc cho người ta . Đợt ấy chỉ có 8 đứa đuợc nhận chính thức . Lương người ta trả tôi rất hậu . Mới vừa ra trường nghèo rớt mồng tơi, thình lình nhận cái check thiệt lớn, tôi mừng hết lớn luôn , chưa kể những phần tiền thưởng hậu hĩnh khác.
Cuối tháng 9 năm ấy , người ta gửi tôi đến Denver Colorado để dạy lại và trông coi một số việc trong thời gian khoảng 1 đến 3 tháng . Ngày vừa nhận việc cũng là ngày người ta giới thiệu anh cho tôi nói chuyện đỡ buồn. Khi tôi báo với anh tôi đi vài tháng , anh bảo cho anh đi theo với chỉ muốn tới đất Denver xem ra sao trong đôi ba ngày rồi anh về . Tô nhất định không cho anh đi cùng vì sợ người ta dị nghị … gái độc thân mà đi chung với trai nơi đường xa vạn dặm là gái hư …
Anh xin phép Má anh chở tôi ra phi trường . Tôi đến Denver vào một buổi hoàng hôn , trời tháng 9 gió lành lạnh . Người ta tại phi trường giơ bảng có tên tôi để đón về khách sạn. Người ta trao phòng cho tôi trên tầng 13 . Buớc vào căn phòng rộng mênh mông . Tôi sợ ma . 9 giờ tối hôm ấy tôi gọi cho anh . Anh bảo , anh sẽ mua vé bay qua liền , nhưng tôi nhất định không cho . Lần đầu tiên trong đời tôi đơn thân độc mã đi công tác xa nhà . một kinh nghiệm khó phai
Ngày ấy buớc xuống phi trường về thành phố, xa xa tôi ngắm đính núi Rocky trắng xoá , ngày nay chẳng thấy tuyết đâu nữa và hình như ngọn núi cũng thấp đi , khói xám mờ mờ giăng tận chân trời ấy . Hông lẽ đã hơn một tháng rồi cháy rừngn bên Cali vẫn còn sao ?
Ngoài sân nhà người ta trăng tròn và sáng quá, hinh như là Lễ Vu Lan đến rồi.
No comments:
Post a Comment