Ah, tấm hình đẹp, đọc comment của người Hư Vô thật là vui và ý nhị : Tui chỉ biết Rượu này mấy độ chứ hoa vàng mấy độ thì bí lù
Dạo này nhà anh khách đăng ký vô thăm nườm nượp, chắc có lẽ bên bf trục trặc hoài nên họ vô nhiều chăng?
Khi trước khách vô danh và hữu danh thường túc trực bảy tám trăm người là chuyện thường ngày. nhà mở tự do dưới sự bảo quản của người bên Úc , khách lớn nhỏ già trẻ, lính VNCH, trình độ học vấn cao thư văn thi phú tuyệt tác có đủ , họ là những khuôn mặt lớn đóng góp cho những diễn đàn giá trị như t-van, cỏ thơm ... Họ đăng bài rất hay và nhiều giá trị.
Rồi chẳng hiểu sao, ông bên Úc sang lại nhà cho ông bên Boston. Ông này ăn nói bậm trợn, câu một câu hai là chưởi thề, vui cũng thề mà giận còn tục hơn nữa. Tính ông xuề xòa xả láng. Có một chút xíu tôi hông thích là ông để quảng cáo tiệm nail của ông ở Boston. Tôi nhìn qua muốn góp ý, nhưng thôi kệ, nhà của ổng thì ổng muốn vẽ sao thì vẽ. Chuyện xây cất sửa sang nhà ảo là do tay của anh, anh có "ký bản quyền" ngay dưới trang nhà của ổng. Chắc có lẽ bảng quảng cáo nail salon là anh vẽ cho vợ chồng ông "chủ".
Ý của tôi muốn góp cho ông là, nếu quảng cáo chuyện thương mại online thì nên , còn tiệm làm nail thì không cần. Dân Việt tứ phương vô nhà ảo của ông là để tán dóc, đăng bài, nghe nhạc, xem phim , etc... Quảng cáo tiệm nail là vô hiệu nghiệm.
Một ngày nọ tôi vô thì nhà của ông chủ tiệm nail nó tự động chuyển hướng sang tên khác, cái tên gì mà dài thoòng . Riết rồi tôi cũng quen. Tôi đứng ngoài xem "biến động", hóa ra diễn đàn tên mới nay là do anh chủ sự .
Tôi đã gọi đùa anh một cái tên đặc biệt. Tên này gợi nhớ trong tôi admin của Trường Việt và một người bạn thân Chiêu Huyền (Nắng Chiều). Tôi nhặt chữ đầu của admin TV, hai chữ trong của tên anh, ghép lại được một cái tên rất đẹp, quý phái. Vào một ngày đẹp trời , tôi thấy tên ấy xuất hiện trên danh sách , tôi ngỡ là người lạ nhặt được tên tôi đùa. Hóa ra là anh và từ đó tên này là quyền hạn Admin của diễn đàn.
Khi diễn đàn sang tay anh, anh vẫn mở rộng cửa. Rồi một ngày có tên con cò bé đã phá anh (tôi có viết vu vơ về vụ này). Từ đó về sau anh khóa kín mít. Ai muốn vô đọc bài thì phải login, còn không thì đi chỗ khác chơi . Tôi hiểu ý anh, nhưng trong lòng thì muốn anh mở cửa một số phòng như "Tin tức" , mình mở phòng tin tức là để truyền tin đến cho mọi người khắp nơi , nếu mình khóa thì không còn ý nghĩa của nó nữa.
Gần đây, một lần nữa trên diễn đàn anh lại ngỏ lời mời tôi vô làm admin cùng với anh , tôi viết lơ lửng "muốn góp một tay nhưng không đủ trình độ ". Ẩn ý của tôi muốn nhắn cho anh giữa thanh thiên bạch nhựt "nếu anh cần góp tài chính cho diễn đàn thì tôi có cách, còn liên quan đến lắm chuyện thị phi dân chúng thì tôi xin kiếu " .
Trên diễn đàn anh có viết , tiền sever hàng 6 tháng là $370 (tôi hông nhớ chính xác con số khi viết vu vơ những lời này). Anh chỉ cần 3 người phụ giúp vừa trông nom nhà cửa vừa góp 1/4 số tiền, không góp cũng không sao. Anh không muốn quyên góp từ những người ngoài. Anh viết những câu này nghe thương hết sức, nhưng tôi vẫn ngồi đó nhìn màn hình với những lời kêu gọi, tự nhủ mình "Im lặng là vàng."
Bẵng đi một tuần, tôi nhận thư anh qua email gửi ra 4 người . Tôi mới biết, phần tên tôi nhặt từ admin của Trường Việt chính là họ của anh. Wow. Linh thật.
Tôi vẫn im lặng, biết nói gì bây giờ, ngoài public tôi nói cười tự do , chứ qua email tôi nhát lắm . Trên diễn đàn của anh, ai cũng tưởng tôi là người liếng thoắng , nhưng họ đã lầm. Trên mạng ảo là khác, "mạng thật" là người ít nói và kín tiếng nhất trong gia đình , công sở, trường học.
Chắc có lẽ anh chờ tôi lâu quá, hai người kia thì đồng ý , còn tôi thì cứ nhởn nha ra vô cười cười mà hông đả động gì tới thread Admin của anh . Vậy là anh cản đường tôi trong phòng nấu ăn, 'hey, tui biểu đi chăm sóc nhà cửa, mà sao cứ lơ là hoài vậy.'
Tôi nín thinh , cười cười cho qua chuyện. Rồi anh quyết định chỉ có anh cùng với hai anh chị kia. Tôi thở phào nhẹ nhõm , hy vọng anh không nghĩ lầm về tôi về chuyện đóng góp tiền. Chẳng phải tôi họ Bùi tên Kiệm , tôi có thể bao trả hết server cho anh để anh rảnh tay làm việc khác nhưng tôi đi chơi trên mạng ảo có luật riêng của tôi.
- Không góp tiền . Ai nói tôi kẹo thì tôi chịu, nhưng cho tiền sẽ lộ tung tích.
- Không gửi tin nhắn (private message). Tôi không thích nhiều chuyện và tôi cũng không thích nghe những chuyện than thở vớ vẩn qua tin nhắn từ người lạ.
- Không gặp mặt người trên mạng ảo. Đây là điều tôi tối kỵ
Tôi thường login nhưng chỉ đứng bên ngoài xem tình hình ... Ai vô chưởi việt cộng là anh xóa, anh nhắc lần một , lần hai, lần ba là gạch tên. Những người gạo cội từ xưa mà tôi quý mến đều bỏ đi hoặc bị gạt tên, tôi thấy tiếc và buồn trong lòng, tôi muốn nói với anh, hãy suy nghĩ cho kỹ trước khi gạch tên người ta.
Có một lần tôi nói vu vơ với anh , tôi đang làm việc chăm chỉ để giành tiền mua đứt cái server trang nhà của anh , ngầm ý tôi muốn khôi phục lại những mục hay của diễn đàn đã có từ ngày tôi biết, quý mến, rồi ghi danh . Mười năm không nhiều nhưng cũng đủ cho tôi thấy sự biến đổi và sa sút của một diễn đàn.
Tôi yêu website ngày xưa lắm với tấm vẽ treo trên đầu trang chính:
"Ba miền non nước với đôi trai gái, anh hướng tay chỉ về phía phương trời nước Việt - Quê Hương Ta đó " .
Phía dưới tấm bình phong là hai câu :
"
Trường Sa, Hoàng Sa là của Việt Nam
Paracels and Spratlys Islands belong to VIETNAM
"
Yêu đến thế , ý nghĩa như thế, vậy mà anh đành đoạn xóa bỏ.
QHNM được mua lại và điều hành bởi Vinamaster. Nhiều người lẳng lặng bỏ đi trong đó có tôi là một người rất ôn hòa. Tôi cũng như Nora, trên mạng ảo không muốn lộ diện vì nó chỉ là nơi giải trí không hơn không kém. Bản thân tôi cũng thích viết trong những lúc rảnh rỗi. Cũng đã từng được giải thưởng và tiền bạc. Tôi cũng đã từng dấu tên gởi tiền cho QHNM, nhưng thấy thái độ hống hách, kiêu căng của vnmaster, làm biết bao người tôi quý mến phải ra đi.Từ đó tôi không bao giờ trở lại. Hắn tuyên bố "tôi là chủ của trang này, tôi làm điều mình muốn..." Nếu đổi chủ thì may ra. Mạng ảo thì mênh mông không giới hạn, bến nào đẹp và bình yên thì ghé, còn không thì nhổ sào. Như trang của Nora, tôi lúc nào cũng muốn ghé vì có những cái chung rất hợp, đặc biệt là tìm thấy sự bình an.
ReplyDelete