Ta già đi, không gian còn trẻ mãi
Ta mất rồi, thế giới vẫn an nhiên
Sống chậm thôi đừng lụy bởi ưu phiền
Đời một thoáng ta cũng về cát bụi.
Nuối tiếc chi vốn chỉ là tiếc nuối
Tình mất-còn, một sớm cũng rêu phong
Hãy dừng chân cho lặng bão cửa lòng
Bình yên chút để tim mình vẫn thở.
Quá khứ xa chắc gì người mãi nhớ
Hạnh phúc gần chưa hẳn đã trăm năm
Đừng hoá ta như một kiếp con tằm
Mãi rối ren giữa đường tơ cọng chỉ.
(sưu tầm)
No comments:
Post a Comment