'Việt Nam quê hương ngạo nghễ' và 'Im lặng là đồng loã' hai bài hát của nhạc sĩ Nguyễn Đức Quang sáng tác cách nay 50 năm mà như mới vừa hôm qua. "Nào lên tiếng nói cho cùng, Lặng im lâu sẽ nuôi gian hùng' Để chúng leo lên trên thân mình, Rồi tràn lan, cười vui sướng, Gọi lương tâm khắp nơi thức dậy, Nhìn chúng ta tan hoang rã rời, Lịch sử nào mà tha thứ cho ngày hôm nay..." Trong những ngày này khi mà vận mệnh quốc gia dân tôc đang đặt trước những canh bạc, nghe lại bài hát trong phong trào du ca Việt Nam để nhắc chúng ra răng quốc gia Việt nam hưng suy nằm trong tay mỗi người Việt Nam.
Việt Nam quê hương ngạo nghễ
Ta như nước dâng dâng tràn có bao giờ tàn
Đường dài ngút ngàn chỉ một trận cười vang vang
Lê sau bàn chân gông xiềng một thời xa xăm
Đôi mắt ta rực sáng theo nhịp xích kêu loàng xoàng
Ta khua xích kêu vang dậy trước mặt mọi người
Nụ cười muôn đời là một nụ cười không tươi
Nụ cười xa vời nụ cười của lòng hờn sôi
Bước tiến ta tràn tới tung xiềng vào mặt nhân gian
Máu ta từ thành Văn Lang dồn lại
Xương da thịt này cha ông ta miệt mài
Từng ngày qua
Cười ngạo nghễ đi trong đau nhức không nguôi
Chúng ta thành một đoàn người hiên ngang
Trên bàn chông hát cười đùa vang vang
Còn Việt Nam
Triệu con tim này còn triệu khối kiêu hùng
Ta như giống dân đi tràn trên lò lửa hồng
Mặt lạnh như đồng cùng nhìn về một xa xăm
Da chân mồ hôi nhễ nhại cuộn vòng gân trời
Ôm vết thương rĩ máu ta cười dưới ánh mặt trời
Ta khuyên cháu con ta còn tiếp tục làm người
Làm người huy hoàng phải chọn làm người dân Nam
Làm người ngang tàng điểm mặt mày của trần gian
Hỡi những ai gục xuống ngồi dậy hùng cường đi lên
Im Lặng Là Đồng Loã
Khi Chúa cho con hoang trở về
Nhìn thấy quê hương vui tràn trề
Là Việt Nam chịu ân oán cho cuộc tranh đua
Bao nước vây chung quanh đòi nợ
Bị đóng đinh trên cây thập tự
Một dân tộc trả bằng máu hai chục năm qua
Nào lên tiếng, nói cho cùng
Vì lương tâm chúng ta chưa mòn
Vì vẫn lo tương lai nguy nàn
Bọn đầu cơ càng thêm lớn
Cuộc phiêu lưu đã bao ưu sầu
Và đắng cay thương đau đã nhiều
Tội không làm đền một kiếp chưa vừa hay sao
Hm...hm.....
Khi bỗng dưng giam trong ngục tù
Rồi bỗng dưng mang thân tội đồ
Phải gào lên, người còn trái tim cùng âu lo
Khi bỗng dưng lao đao đọa đày
Nợ của ai đem ta trả hoài
Người dân mình bị dẫm nát như loài giun thôi
Nào lên tiếng nói cho cùng
Lặng im lâu sẽ nuôi gian hùng
Để chúng leo lên trên thân mình
Rồi tràn lan, cười vui sướng
Gọi lương tâm khắp nơi thức dậy
Nhìn chúng ta tan hoang rã rời
Lịch sử nào mà tha thứ cho ngày hôm nay
Hm...hm....
Khi bỗng dưng xô ta vào trận
Rồi bỗng dưng ăn bom chịu đạn
Để lầm than, cùng nỗi chết như rượu lên men
Khi chúng ta tim không hận thù
Rồi bỗng dưng chia đôi mịt mù
Cuộc tương tàn được trút xuống đốt sạch quê cha
Phải lên tiếng, tiếng oán hờn
Đòi cho ta những cơn gió hiền
Một thoáng ru trong đêm thanh bình
Đòi chồng con, được yên sống
Lùa ta trong chiến tranh thiên thần
Người chết đi hai bên thua trận
Sự im lặng là đồng lõa với bọn sát nhân
Hm...hm...
Khi chúng ta quay lưng im hơi
Khi chúng ta không buông thành lời
Bọn mưu toan, bọn gian ác quái vật lên ngôi
Khi chúng ta yên thân phận mình
Khi chúng ta không ai thật tình
Là kéo dài một cuộc sống trăm ngàn điêu linh
Nào lên tiếng, nói cho cùng
Bị đi theo những tên điên khùng
Đời sống đu trên dây hãi hùng
Bị hàm oan và tai tiếng
Bọn tham lam đã buôn nhân loại
Và sẽ che cho đêm thêm dài
Sự im lặng là đồng lõa với họ, ai ơi...
(Nguyễn Đức Quang)
Nguồn: SBS / Mai Hoa, Tuấn Tôn (đăng ngày 8/6/2018)
No comments:
Post a Comment