Wednesday, February 3, 2016

Nhớ nhớ quên quên,

Sáng nay không hiểu tại sao tôi nhớ anh da diết ,  và rồi khi tôi lên xe đi làm .  Lái xe độ 10 phút , đôi bàn chân tôi tự dung lạnh , tôi nhìn xuống , uh oh , tôi đi làm với đôi dép xẹp .  Thiệt hết nói .  Cuời vu vơ với hàng cây không còn chiếc lá,  với những tầng tuyết trắng phau, tôi nhìn xuống đôi dép mà đổ thừa "Tại anh đó "

Nếu là mùa hè thì chắc tôi đi luôn vô sở , tôi sẽ có đôi giày khác thay thế , nhưng đang là mùa đông , ngoài kia tuyết cao quá gối, mây xám mù mịt, mưa rơi nặng hạt thì làm sao tôi đi dép xẹp vô .  Nghĩ thấy xấu hổ quá, tôi quay xe về lấy giày .

Đây là lần thứ hai trong đời tôi đi lộn giầy đến sở làm .    Nhớ  lại chuyện xưa buồn cuời thật .


o0o

So le Tuesday22Feb11,

... Ngày hôm qua được nghỉ lễ , trời đổ tuyết thật nhiều ... ngồi nhà trông tuyết rơi qua cửa sổ, một cảnh đẹp thật bình yên và nhẹ nhàng... dạo vài nốt nhạc và thu lại một đoạn Speak Softly Love ... Bài nhạc tình sống mãi với thời gian ...

... Tôi dọn dẹp trong nhà đôi chút rồi nấu sữa đậu nành , làm khay bánh chuối nướng , thêm song chè đậu đỏ. Xong đâu đó , ra ngoài xúc tuyết ... mệt và bị nhiễm lạnh ... rồi ngủ quên lúc nào khong hay ...

... Thức giấc ba giờ sáng , nằm lắng nghe tiếng khua leng keng từ vườn nhà ai đó , âm điệu nghe sao thật cô đơn ... Ôm mền nghĩ mông lung ... hình ảnh qu'a khứ và tương lai nhập nhoè ... người từ từ nhẹ dần và hồn lại đi hoang ... Đến khi thức giấc thì trễ rồi ...

... Tập thể dục chút xíu, đi tắm và sửa soạn đi làm ... Trời xanh nhiều nắng , những cơn gió nhẹ thổi tung tuyết trên cành cây ... Cảnh đẹp và cảm giác vội vã trong tôi chợt biến ...

... Tới sở trễ 10 phút, bước ra xe ... sao tự nhiên mặt đường hôm nay hình như khong bằng phẳng ... Tôi nhìn xuống ... giựt mình ... hong phải đường hong bằng mà là tôi mang giày không đúng đôi ... tôi đứng tần ngần ... nhìn đôi giày ... rồi cười như một người điên giữa trời ...

... Tôi chân thấp chân cao khập khễnh bước vô sở , tiếng giày tôi khua trên hallways , cốc cụp , cốc cụp ..... , tôi vừa đi vừa cười vu vơ ... cũng may chẳng có ai đi cùng ...

... Trong văn phòng tôi lúc nào cũng có ba đôi giày , một đôi khong bọc gót dễ cho tôi khi làm việc và muốn rút chân nửa chừng, còn hai đôi cho jogging lúc mùa đông và mùa hè ... Ngày hom nay phải dùng đôi khong gót đỡ đi tạm đây đó ...

... Tôi lấy camera chụp một tấm làm kỷ niệm lần đầu tiên trong đời tôi mang giày so le tới sở ...
Hình chụp ngày 22Feb11 - Giày so le tại văn phòng - chiếc bên phải meant to wear , chiếc trái only for home 



https://farm6.staticflickr.com/5131/5469845406_09954abc81_c.jpg

Ngày hôm ấy tôi còn có nhã hứngđi chụp hình 


Buổi sáng trên mây , tôi đi làm trể
Đến sở rồi giày bỗng so le ...
Cười khan trong gió , xóa niềm cô độc
Lạnh ấm xoay vần nỗi khắc khe ...

(Hoàng Vân)

1 comment: