Sunday, February 11, 2018

Đất Nước Tôi - Trần Thị Hồng Sương




Giọng đọc: Phương Hoa

Tôi muốn nói lên nhận định của mình về đất nước. Tôi xin được phổ biến để rộng đường tranh luận. Không có Tây Tàu Mỹ nào đọc các bài viết này mà có chăng là các người Việt đang sinh sống nước ngoài. VN đã khẳng định Việt Kiều là một bộ phận của đất nước, không phải là thế lực thù địch. Đã nói thì phải làm cho đúng, tất cả người Việt trong ngoài nước đều có quyền tham gia chuyện đất nước.

Tôi không nói đây là ý kiến có gì đó gần gũi với 82 triệu người ngoài Đảng mà chỉ khá gần với thiểu số trí thức ngoài đảng, đặc biệt có phần đời tuổi trẻ học tập trong các đại học phi chánh trị Sàigòn. Nhân sinh quan và thế giới quan hình thành không hề giống chút gì với chủ nghĩa CS Mác-Lê được biết sau 1975. Theo dòng thời sự chiến tranh, ký ức chất chứa nhiều ưu tư nhưng không ít ước mơ tốt đẹp về đất nước thống nhất hoà bình. Khi khởi đầu làm việc thì đúng vào thời điểm lịch sử sang trang 1975.

Tôi tận tình cống hiến trong nhiệm vụ chuyên môn một Dược sĩ trong những ngày nghèo khó thiếu thuốc, thiếu từng sợi chỉ phẫu thuật... Tâm trạng thật buồn rầu ẩn ức vì khó khăn do cấm vận, chiến tranh biên giới Campuchia và phía Bắc cũng có, nhưng nhiều nhất là do giới chuyên môn từ Hà Nội và từ chiến khu mang đến bước lùi rõ rệt về y khoa, chánh sách bao cấp dị dạng hủy hoại nền kinh tế, cùng với tù đày làm tan rã tình tự dân tộc.

Trước mắt là bệnh nhân cần chăm sóc không có lòng nào không cố gắng lo dù thật là khó khăn khi làm việc với lãnh đạo chuyên môn không ngang tầm hiểu biết.

Bây giờ ba mươi năm nhìn lại, nỗi buồn đất nước VN không có tư duy chánh trị xã hội tiến bộ, luôn bị cường quốc áp chế gây thiệt hại kinh tế dân nghèo phải gá nhân duyên để xoá đói giảm nghèo, bị rẻ khinh nhược tiểu lạc hậu... vẫn còn nguyên đó! Buồn rầu nhất là không có nền giáo dục mở ngõ cho tương lai, trái lại dùng giáo dục như biện pháp ban phát đặc quyền chánh trị thời phong kiến! XHCN là gì không ai giải thích rõ, còn thực tế trước mắt chỉ là khối hỗn độn của bạo hành vô luật pháp và phong kiến cùng các dị hình kinh tế!

Giấc mơ thống nhất hoà bình, cùng nối vòng tay lớn để cởi bỏ quá khứ nô lệ đói nghèo tan thành mây khói vì những ngộ nhận và lạc lối tư duy của CSVN! Hầu hết đảng viên cầm quyền nay đã thành cỗ máy bóc lột tham nhũng, lập lại hình ảnh của một thiểu số con vua cháu chúa thời phong kiến, tài hèn đức bạc, mà đòi hỏi xã hội kính nể cung phụng.

Đảng viên do không biết chuyên môn vào sở chỉ làm mỗi việc viết báo công và phấn đấu vào cấp ủy để trước tiên đòi nhà, đòi xe, biến thành các "Tư sản đỏ". Tư sản đỏ là đảng viên Cộng Sản, không cần kinh doanh tích lũy nhiều đời, chỉ cần lọt vào cấp ủy, dùng quyền lực chánh trị tự quyết định chính sách ưu đãi cho nhau bằng ngân sách của toàn dân, cấp nhà chia đất theo cung cách "mua như giựt bán như cho". Mua của người dân lao động, nông dân và bán cho cán bộ đảng viên!

Tranh chấp quyền lực trong Đảng cũng không nhẹ nhàng. Dưới khẩu hiệu "Đoàn kết, đoàn kết, đại đoàn kết" của CSVN là thủ đoạn, bè phái, thống trị, hãm hại nhau bỏ tù nhau, gây ra nhiều cái chết!

Tôi có 30 năm sống học tập trong chế độ dân chủ đa nguyên đa đảng Sàigòn, 30 năm làm việc trong chế độ CSVN và một gia đình "xôi đậu", bạn bè "xôi đậu" để hiểu cả hai phía người Việt.

Tôi không muốn khuấy động, chỉ muốn tăng tốc. Tôi giành quyền có chánh kiến công khai. Tôi muốn nhìn thẳng sự thật để cởi bỏ các ngộ nhận, để chọn điều tốt nhất cho đất nước. Người Việt hai miền hầu như đã hoà đồng suy nghĩ về đất nước, nhưng bộ máy chính quyền thì chưa vì còn bám giử đặc quyền!

Một ý tưởng, một chánh kiến luôn cần được cọ sát và thuyết phục để đạt đến đa số, có cơ sở thuyết phục quốc hội, nhận được đa số tán thành, được thể chế hoá thành luật và áp dụng nghiêm túc mới đi đến thành công. Đó là quá trình tự chuyển biến (peace evolution) đáng mong ước nhất. Chánh kiến chỉ có thể nói đúng sai khi trải qua quá trình thẩm định khắt khe đó! Tôi ước gì những gì tôi nói, đến được với công luận. Những gì tôi nói lên đã qua quá trình tự thẩm định sau 30 năm sống dưới chế độ CSVN.

Có những cách áp đảo, thắng thế tức thời như kê súng vào đầu buộc phải nghe lịnh truyền nhưng chắc chắn không phải là cái thắng của chân lý hay được lịch sử mai sau công nhận!

Đảng cầm quyền CSVN sau những 30 năm không đưa ra được các biện pháp chống tham nhũng lạm quyền là một chánh quyền thất bại. Do đó dân phải đấu tranh để đưa ra cho được các kế hoạch chuyển đổi (peace process) thay đổi xã hội. Tốt nhất là các nhà chánh trị coi đó như chuyển biến cách cai trị theo phát triển của khoa học xã hội, giống như các nhà khoa học tự nhiên thấy cần vận động sinh đẻ kế hoạch để có quy mô dân số thuận lợi cho phát triễn vậy. Có luật chế tài và kèm với các quy định ưu đãi xã hội để toàn dân gồm dân chúng và đảng viên đi vào quỹ đạo luật pháp công khai minh bạch.

Mọi đổi thay là một quá trình như thế, chứ không phải là một khoảnh khắc. Tiếng sét ái tình chỉ là ảo giác, thời gian sẽ phô bày sự lầm lạc. Gây chuyện chánh trị long trời lỡ đất dù có thay đổi tốt cũng không tránh khỏi thương tổn gây hậu quả lâu dài. Trong quá trình chuyển đổi xã hội sự sống phải được tiếp diễn bình thường và kết quả phải mang đến điều tốt hơn cho chính những con người hiện sinh đó. Tham nhũng tất yếu xảy ra khi cầm quyền mà không có luật pháp nghiêm minh và dân chúng không ai bảo vệ, không quốc hội, hội đồng nhân dân, không luật sư... Người dân đã ủy thác quyền cai trị và đã không được tôn trọng đúng mức thì đó là nền chánh trị phản động, nô lệ dân chúng dù có danh xưng mỹ miều nào.

Ai cũng không nguôi ước mong được sống hài hoà giữa người Việt trong chính chiếc nôi đất nước, dưới chế độ tiến bộ không bạo lực, không tội ác, không giam cầm nhau vì lý do chánh đáng là muốn điều tốt hơn công bằng hơn. Bi kịch 20 năm chiến tranh dân ta đã quá nhiều vành khăn tang, như 25.700 vành khăn tang cho Huế trong Tết Mậu Thân đã biến Tết VN thành lễ giỗ cùng ngày biến tiếng pháo dòn dã báo Xuân về thành hồi ức kinh hoàng!


Xin vĩnh viễn đừng đốt pháo ngày Tết. Dù không cấm như Trung Quốc tôi cũng không còn thích đốt pháo! Xin có được những phút im lăng trầm mặc trước bàn thờ tổ tiên và mâm cúng đất đai viên trạch dành cho oan hồn uổng tử. Dành ngày tết thiêng liêng đi thăm thờ tự, chùa, nhà thờ nghe tiếng mõ tiếng chuông vọng tưởng, góp lời khấn nguyện, cầu siêu thoát cho tất cả vong linh các bên chết trong những cơn đạn lửa chiến tranh.


Tôi đang ưu tư nhìn sự khập khễnh của đất nước, nhìn sự dị dạng của Đảng viên qua danh sách tham nhũng ngày càng dài ra.... Càng xấu hổ đau đớn hơn khi đó không phải Tây Mỹ hại dân Việt Nam mà chính là người Việt hại người Việt và hại đất nước VN! Tôi mến mộ nhà văn Phùng Gia Lộc yểu mệnh, qua một bài viết, thành tiếng vang mở đầu cho đổi mới giúp toàn dân được hưởng phúc lợi.

Là phụ nữ, tôi thấy xót xa khi người phụ nữ như nhà văn Dương Thu Hương chỉ giành quyền có chánh kiến mà đã phải ăn cơm tù, hay Trần Khải Thanh Thủy bị công an kích động bọn du côn sỉ vả nhà văn trước công chúng. Họ không hề được tặng hoa hay chánh phủ hàm ân vì đấu tranh cho sự thật và tiến bộ của đất nước! Tổng thống Bush và các vị tổng thống Mỹ khác đã vinh danh bà vợ nhà tranh đấu da đen Martin Luther King từng bị nhà cầm quyền bắn chết. Dù sao nhờ có những nhà đấu tranh dân chủ các nhà văn trong nước mà thế giới không coi VN là dân tộc ngu si hèn kém! Trong số này phải kể đến các đảng viên chân chính từng theo đảng vì tưởng đảng CSVN chỉ lo cho dân cho nước và họ đã khước từ đặc lợi trả lại các tài sản đảng ban cho như Ông Trần Kiên, Cụ Nguyễn văn Xô... Các vị này đã dạy cho các đảng viên CSVN đang làm tròng làm tréo tước đoạt tài sản dân và dành đặc quyền hôm nay một bài học đích đáng!

Nghị quyết 1481 của nghị viện Châu Âu đang làm nhiệm vụ của lịch sử. Tôi đang đọc tác phẩm của học giả kiêm sử gia Pháp làm nền cho nghị quyết 1481 này, nhưng đã thấy quá rõ trong các chế độ Cộng sản Nga, Tàu, Đông Âu sao con người gây ra quá nhiều đau thương vừa đầy thú tánh! Chắc chắn CS Việt Nam không là một ngoại lệ không sáng suốt gì hơn theo những dấu vết tang thương của lịch sử mà sẽ nhận phần lên án kế tiếp. Các cựu chiến binh cần đọc lời lên án đanh thép này của cả thế giới dành cho đảng CS LX-TQ và VN chứ đừng mắng chưởi TKTT hay DTH làm gì...

Thiểu số ưu tú là trí thức, tâm hồn thanh tú đẹp đẽ nhưng dễ vỡ như thủy tinh, không ai muốn đứng lên hung hăng làm cách mạng chống báng giữa người Việt với nhau, mà có khi chính là thân tộc của mình. Con đường tiến thân của họ mở ra khắp thế giới, luôn chào đón người thực tài. Đất nước tạo cơn phong ba, lá sẽ rời cội. Thế kỷ 20 là thế kỷ di dân tránh chiến tranh và các chế độ chánh trị khắc nghiệt, Việt Nam đóng góp vào thế kỷ này một cuộc chiến tranh mông muội với 3,8 triệu thương vong và cuộc di dân đầy thảm hoạ sau 1975 và với ít nữa là 300.000 người chết!

Đảng viên cốt cán, từng gánh trách nhiệm, ăn trên ngồi trước, hưởng nhiều phải có lương tâm. Phải cân phân hành xử khi Đảng đó không còn dung chứa lý tưởng mà chỉ dung chứa nghịch lý thậm chí "treo đầu dê bán chuột chết!". Ông Nguyễn Trung, Ông Võ văn Kiệt, Ông Võ nguyên Giáp, Ông Phan văn Khải...nên làm, chứ sao đổ chuyện khó cho dân" Cam lòng làm con chim ẩn mình, thì kết cục của kiếp nhân sinh cũng chỉ là chờ chết chứ có gì khác hơn" Tôi chắc là ở cương vị các ông, các ông biết rõ những gì ông Boris Yeltsin đã nói đã làm khi các ông chọn đi theo nguyện vọng nhân dân. Nước Nga trở về với cuộc sống bình thường, trong hoà bình, không nước nào gây chiến với nước Nga.

Ông HCM có công trong cuộc kháng chiến chống Pháp, có kinh nghiệm chánh trị. Nhưng khi các nhà trí thức 1956 góp ý cho ông, nửa thế kỷ rồi, mà ý tưởng đọc lại có khác gì những đóng góp hôm nay. Nhưng chẳng những không "lọt lỗ tai" ông Hồ mà Ông còn chỉ đạo Tố Hữu tiễu trừ gây ra vụ án Nhân Văn-Giai Phẩm. Liệu có cơn hồng thủy nào sau đợt sóng chánh kiến này, do hậu duệ của Ông gây ra không"

Mơ ước có cuộc sống an lành của dân chúng luôn bị những con người chánh trị đầy tham vọng tước đoạt để bảo vệ quyền lợi của phe nhóm. Đảng CSVN chưa có được tính nhân bản, tự do, dân chủ. Số người tiến bộ trong Trung Ương Đảng còn bị phe nhóm ám hại, huống gì là dân. Đàn cừu không biết kẻ chăn cừu chỉ là thằng bé con yếu đuối, nhưng con người trí thức hẳn phải biết giá trị tầm vóc của Đảng cầm quyền để tuân thủ hay phản biện chứ"

Trần Thị Hồng Sương (Cần Thơ - 01/12/2006)


No comments:

Post a Comment