Audio:
Giọng đọc: Lam Sơn 719
Gió Xuân đã về trên khắp nẻo đường, người người nô nức, xe, ngựa dập dìu, hòa nhịp cùng đất trời để chuẩn bị đón một năm mới trong niềm tin và hy vọng...
Nhìn về quê hương, khó có ai có thể tránh khỏi những trăn trở, ưu tư với những quằn quại rên siết của dân tộc trong vũng lầy đen tối của nhân loại do chính bàn tay cộng sản Việt Nam tạo ra... Có lẽ đã từ lâu lắm rồi, từ khi cộng sản cưỡng chiếm miền Nam, thì trong tôi đã không có mùa xuân, dù cho những năm còn đang sống trên chính quê hương mình...
Xã tắc, non sông khóc dở cười
Bao năm điếm nhục máu xương rơi
Ðất bằng cuộn sóng, đời nham nhở
Cuộc thế xoay quanh, lũ dở người
Hôm nay xuân lại về theo chu kỳ tất định của vũ trụ. Trên dòng đời lưu vong trôi nổi, xin một vài phút bình tâm, lắng đọng tâm hồn, nhìn về những băng hoại, khủng bố, khốn cùng của đất nước trong hiện tại, để thấy được mùa xuân thực sự của dân tộc có còn không....Chỉ cần là một người Việt Nam bình thường, nhưng vẫn còn mang trong người một trái tim nhân bản, có lẽ không ai có thể phủ nhận, mùa xuân thực sự ấy đã ra đi từ ba mươi năm qua, kể từ khi cộng sản cưỡng chiếm miền Nam.
Bây giờ, "Xuân trong tôi" chính là những thực tại của đói rách, băng hoại. Là những tiếng rên siết của gông cùm, là những cảnh màn trời chiếu đất của những người mất nhà mất đất. Là những tiếng nức nở van xin của những chị, những em đang bị chìm đắm trong những vũng lầy ô nhục tại Ðài Loan, Mã Lai... Là những đôi mắt lạc thần, nhợt nhạt của những em bé Việt Nam miệt mài bên những đống rác trên khắp nẻo dường, hay những nhục hình của các em bé trong các ổ nhện tại Cam Bốt.... Chính những hình ảnh ấy đã cho tôi cái cảm giác như một kẻ không nhà, đang lầm lũi đi trong giá lạnh của màn đêm và cũng chẳng biết phải về đâu để tìm cho mình một chút hơi ấm cho mảnh đời lữ thứ. Cảm giác này, có lẽ không phải của riêng tôi, mà là của cả đại đa số dân Việt, những người vẫn còn chút tâm hồn nghĩ đến đất nước và giống nòi, ngoại trừ thiểu số thuộc thành phần khiếm khuyết tâm hồn vì quá đắm chìm trong vật chất, lợi danh vị kỷ mà quên đi hiện trạng khốn cùng của Tổ Quốc...
Ðêm dài lữ khách, về đâu nhỉ
Bến cũ, đò xưa bặt tiếng cười
Người đi trong gió vương mùi máu
Ai về góp nhặt mảnh xương tơi...
Nơi đây, tất cả những của ngon, vật lạ hay những giọt rượu nồng, với tôi đã trở thành vô vị, khi nghĩ về một phương trời xa xăm, nơi ấy có một Quê Hương yêu dấu đang quằn quại trong cơn đói rét cả thể xác lẫn tâm hồn...
Trước hoàn cảnh đau buồn của đất nước, không lẽ chỉ biết chắp tay nguyện cầu bên mâm cỗ ê hề rượu thịt, để tươi cười xót thương cho những mảnh đời khốn khổ trên một quê hương đã thừa bứa đau thương... Chính vì không thể nên đối với riêng tôi mùa xuân nơi đây đã trở thành trống vắng... Tuy nhiên, tôi biết chắc được tâm trạng này không chỉ có ở riêng tôi , mà còn rất nhiều những tâm hồn đồng bệnh, đang lầm lũi dắt díu nhau đi trên con đường định mệnh của giống nòi...Chúng tôi đang lang thang đủ bốn phương, tám hướng trên khắp các nẻo đường thế giới. Nhưng chắc chắn phải có một điểm tương thông, đó là cùng nhìn về quê hương với một niềm trăn trở, để dấn thân đấu tranh đi tìm một mùa xuân thực sự cho quê hương với tất cả tâm huyết tồn đọng từ những mùa xuân cũ.
Người ta thường nói "Ðói cơm, đói gạo thì người ta có thể bắt cá ở sông, quét lá ở rừng để nhét cho đầy bụng đói. Nhưng khi tâm hồn đói thì biết lấy gì thay thế"... Thật vậy, dân tộc tôi không những đói cơm, đói gạo, mà tinh thần cũng đói. Những chữ tự do, dân chủ rất đơn giản của tất cả mọi người trên thế giới, nhưng với dân tôi vẫn còn đang nằm buồn tênh ở một phương trời nào đó nơi viễn mộng....Tuy nhiên, nhìn vào thực tại, những ánh lửa đấu tranh đang bập bùng, rầm rộ trong cũng như ngoài nước, đây chính là ánh sáng của niềm tin. Nó tựa như những cánh én đang tung tăng trên bầu trời quê hương, để báo hiệu một mùa xuân thực sự sẽ trở về, thay thế cho những băng hoại khốn cùng của đất nước trong một ngày không xa...
Ðêm tối hồn ai về lối cũ
Côn trùng canh vắng, tiếng buông lơi
Xa xa tiếng Quốc còn văng vẳng
Như oán, như than, luống gọi mời...
Quê hương còn đó. Ðất nước còn đó. Dân tộc còn đó. Nhưng điều đau khổ nhất là tất cả những gì thân thương nhất đã mất ngay trên đất nước của chính mình.... Ðường đời thì lê thê, cuộc đời lại quá ngắn ngủi... Ðiều ước vọng duy nhất là làm sao được nhìn thấy một quê hương tươi sáng dưới ánh nắng chan hòa của một mùa xuân thực sự trước khi nhắm mắt ra đi vào lòng đất lạnh.
Riêng năm nay là xuân con chó, mùa xuân báo hiệu những tiếng chó sủa vang rền để đánh tan đi màn đêm ma quái đang bao trùm đất nước và hy vọng bình minh sẽ trở lại soi sáng và sưởi ấm cho một quê hương đã ngập chìm trong khốn khổ từ hơn nửa thế kỷ và trả lại cho dân tôi tất cả những gì thân yêu đã mất .
Phạm Thanh Phương
Nguồn: Tổ Quốc Việt Nam
No comments:
Post a Comment