Hôm nay là một ngày trọng đại cho Quốc đảo Barbados, họ được Hoàng hậu Elizabeth Đệ Nhị trả tự do. Chắc có lẽ vì bà yếu nên ông con hoàng tử Charles thay thế qua bên đó.
Có một điều là lâu nay mình không để ý ca sĩ Rihanna được Cu nhắc tới rất nhiều trong mấy tháng trở lại đây. Hóa ra Rihanna là người từ quốc đảo Barbados, và chắc có lẽ ca sĩ này cùng Britney Spears đã tiết lộ nhiều bí mật trong giới siêu giàu trong đó có cả Ép tin, bà bồ của ổng, và một số tai to mặt lớn ở thủ đô.
Cuối tháng 10 nhiều tin quan trọng về dồn dập. Whoahh, không thể tin những điều mình nghe thấy. Từ đây đến cuối năm sẽ có nhiều tin còn kinh thiên động địa hơn nữa. Lets watch the world.
Mời Quý khách bấm lên twitter clips xem vài diễn biến chính. Quý vị muốn xem thêm, xin mời bấm vào hai links dưới đây:
Barbados removed Queen Elizabeth II as its head of state on Tuesday, as it became a republic for the first time in history.
Prince Charles and Rihanna attended the ceremony that saw Dame Sandra Mason being sworn in as the island's first ever president. pic.twitter.com/0rL6kUetQU
The Prince of Wales attended a reception to mark Barbados’ first day as a Republic. It was hosted by the country’s new President Dame Sandra Mason and also attended by Prime Minister @miaamormottley 🇧🇧 pic.twitter.com/Euir9xQZvI
#BREAKING - The Right Excellent Robyn @rihanna Fenty officially conferred the title of National Hero of Barbados by President Dame Sandra Mason; she is the 2nd woman & the youngest ever given the title #BIMRepublicpic.twitter.com/zElM6Pugge
Mời Quý khách bấm lên twitter clips để xem và nghe kỹ
Desantis: “In Florida, we will not let them lock you down. We will not let them take your job. We will not let them harm your businesses. We will not let them close your schools. The definition of insanity is doing the same thing over and over and expecting a different result.” pic.twitter.com/npfLBI51Qu
On Friday I spoke to students thrown out of their university programs for resisting the immoral, unscientific Vax mandate. Here is the call to action (just 2 min) from the end of the talk. Beware tyrants, an army is rising. pic.twitter.com/uZnGElzOhL
British Dr John Campbell looks at the American Heart Association journal’s recent pre-publication research & concludes that - if true - we are at risk of getting an unimaginable amount of extra heart attacks, which corroborates @DrAseemMalhotra’s viewpic.twitter.com/wpjWlNHRuy
Isle of Man Chief Minister Alf Cannan. THIS is why you NEVER vaccinate in the middle of a pandemic . If you are unvaccinated currently you will be fine. It is only the vaccinated who will be fucked, just like we have been trying to tell you. pic.twitter.com/QJK4Tjydqm
Mời Quý khách xem và nghe thật kỹ video dưới này để kiểm nghiệm chính chúng ta có bị hoảng loạn trong 2 năm cô vịt này không? Nếu có thì chúng ta đã rơi vào cạm bẫy của chúng đã giăng ra từ lâu.
Và bây giờ chính chúng ta quay lại ẩu đả ghét hại chính những người thân, bạn bè của chúng ta mà không hề trách cứ bọn đã gây ra đau khổ sự mất mát chia ly xa cách đói khát cho nhân loại
Con ơi nhớ lấy câu này
Cướp đêm là giặc , cướp ngày là quan...
Tiếng khóc váng lên và tiếng ầu ơ của mẹ ru đứa cháu ngoại kéo hắn trở về thực tại. Hắn ngồi trầm ngâm, bất động, lâu lắm rồi, dễ đã vài tiếng. Chiếc gạt tàn trước mặt đầy lùm lên, khói thuốc dày đặc, ngột ngạt trong căn phòng xua lũ thạch sùng chạy mất hút trên bức tường vôi cũ kĩ, nham nhở. Mắt nhắm lại, đầu gật gật, mồm lẩm bẩm không thành tiếng. Rõ là hắn đang nghĩ gì, lung lắm. Đã mấy lần mẹ định gọi hắn vào ăn cơm. Mẹ ngạc nhiên, không hiểu nguyên cớ gì đã làm thay đổi tính cách của hắn đến vậy?
Những năm trước, mỗi lần hắn về, căn nhà nhỏ nằm sâu trong ngõ vắng lại rộn lên, lao xao cả khoảng không tĩnh lặng đầy nắng và gió. Hắn hò, hét, nói cười inh ỏi, lại còn hát nữa :
” Con cười , con nói, con hát nghêu ngao.
Bước thấp bước cao qua bờ ruộng nhỏ.
Mẹ già ta đó, hái mướp bên rào... ”.
Nhưng mưa, gió, rét, có hề chi đến bữa tiệc giỗ ông cụ đẻ ra ông chủ hiệu xe cao su kiêm chủ hãng ôtô “Con cọp”? Bởi vì trong buồng khách,cửa đóng kín mít, hơi lửa lò sưởi xông lên nóng rực. Mà khách đến chơi, ông nào cũng gói mình vào đến trăm thứ áo, lại xù xù ở cổ một chiếc chăn con!
Khách đến dự tiệc toàn là hạng ông nọ ông kia, danh giá, mà ông chủ nói là chỗ thân. Cho nên cố mời cho kỳ được. Vì chính ông cũng là hạng tai mắt trong phố phường. Ông là nhà tư bản vậy!
Vả lại, không nhân ngày giỗ bố, mà làm bữa tiệc cho thực linh đình, mời mọc cho thực đông khách, để tỏ rằng mình tuy nhờ trời làm ăn đã được khá, nhưng chẳng phải hạng uống nước quên nguồn – bởi đạo làm con là phải báo hiếu cho cha mẹ, để khỏi phụ công sinh thành dưỡng dục – thì thế gian họ cũng cười cho. Nghề thế, phú quý sinh lễ nghĩa.
Mà phú quý sinh lễ nghĩa thực. Chẳng tin cứ nhìn cách cử chỉ của hai ông bà chủ nhà ra đón tiếp khách thì đủ rõ. Hai ông bà cùng béo tốt, đẹp đẽ. Nhất là ông, cái bụng phưỡn ra, nấp trong bộ quần áo xếp nếp cứng thẳng như cái hộp. Tóc bóng mượt, nhẵn như cái gáo lĩnh úp trên đầu, không chịu kém vẻ đẹp với bộ ria sửa khéo như vẽ. Miệng lúc nào cũng chực toé ra một chuỗi cười. Vì ngày hôm nay, bổn phận ông là phải hay cười. Mà đã cười thì cười cực to, ôm bụng mà cười, cười cả từ câu nói buồn cười đến câu nói không buồn cười. Nghĩa là ông hết sức khoe cái cười lấy lòng,cái cười thiệp đời của nhà tư bản. Phải, người ta đã chẳng quản mưa,gió, rét mướt, mà quá bộ đến nhà để chiếu cố thì mình phải lấy làm hân hạnh, vui vẻ mới được. Cho nên ai đến, ông cũng chắp tay vái chào cung kính, rồi mời mọc ân cần, quý quý, hóa hóa, ăn nói rõ ra một nhà nền nếp, gia giáo.
Trong buồng ăn, tiệc đã dọn trên bàn, cái bàn chữ nhật, giải trên mộttấm khăn trắng nuột. Cốc to, cốc nhỏ, chai lớn,chai con, bát sứ, đĩa tây, bày la liệt, nhưng có thứ tự, lóng lánh dưới ngọn đèn trăm nến.
Chuông sáu giờ vừa dứt. Khách đến đã đủ. Một tiếng ông chủ mời, thì một trăm bốn tư chiếc chân, vừa chân người vừa chân ghế, lê sền sệt trên nền gạch tây bóng lộn. Hai mươi bốn chiếc cốc đầy rượu đụng nhau, chủ khách bắt đầu cầm đũa.
Xin ngài cho phép chúng tôi vào vô phép bà chủ.
Câu nói vừa dứt, thì đã thấy bà chủ ở trong buồng đi ra, chắp tay, tươi như cái hoa:
– Các quan đã có lòng yêu chúng tôi, mà đến chiếu cố bữa cơm thường nhà chúng tôi, chúng tôi xin đa tạ. Xin rước các quan xơi rượu.
-Chúng tôi chẳng dám tin là bữa cơm thường! Kỵ cụ cố ông mà ông bà làm to thế này, thì chúng tôi tự xét mình lấy làm xấu hổ vì bất hiếu. Thôi nhờ bà nói giúp cho chúng tôi xin vô phép cụ cố bà.
– Thưa cácquan, cảm ơn các quan, cụ bà chúngtôi ở trong nhà quê ạ. Nhiều lần chúng tôi mời ra ở đây, nhưng không chịu đi. Cho nên chúng tôi vẫn lấylàm ân hận lắm.
Cái lễ phép tắc trách đã làm xong, chủ kháchăn uống rất êm đềm vui vẻ.Êm đềm vui vẻ thực! Sung sướng thay! Củi lò sưởi nổ đôm đốp, át cả tiếng giọt mưa phùn. Chuyện nói to làm lấp các tiếng gió bấc thổi. Hơi rượu nồng nàn, ai nghĩ đến rét buốt thấu tận xương.
* * *
Mưa phùn. Gió bấc. Rét buốt thấu tận xương.
Ngoài đường phố, ở quãng trước cửa nhà có bữa tiệc này, có một người đàn bà, lưng khoác áo tơi lá, đầu đội chiếc nón nghệ, dáng điệu bỡ ngỡ. Bà dòm hết nhà nọ đến nhà kia, mà lại dòm một cách ngốc dại. Nghĩa là không nghĩ đến rằng lỡ người ta đuổi, hay mắng, cho là định rình ăn cắp,người ta bắt lên Cẩm thì sao? Dòm chán rồi lại hỏi thăm. Mà hỏi chỉ độc nói trống không. Khi chẳng ai hoài hơi mà trả lời, thì bà ta cũng không biết phàn nàn hoặc sửa lại câu hỏi cho nhã nhặn thêm chút ít. ấy thế rồichịu đứng ngoài đường, như yên trí rằng ở đây cũng như ở nhà quê, không có xe pháo qua lại. Bà lại nhìn quanh quẩn từng nhà một…
Hàng mười lăm phút, bà ta loanh quanh, đi lại đến năm áu lượt. Rồi nhận thấy một cái nhà có cái mái chĩa ra, bà bèn đứng lại để trú mưa. Người đàn bà ấy trạc ngoài sáu mươi, trông rõ quê mùa, đần ngốc. Mặt mũi đen đủi, dăn deo, xấu như con khỉ. Hai mắt thì toét nhoèn những dử. Cái hàm trên thì chìa ra như mái hiên. Hai tay thì lóng cóng, gí cái nút buộc giải yếm vào tận mắt, lúng túng cởi mãi mới lấy được một miếng trầu, bỏ vào mồm, nhai phóm phém. Trông lại càng xấu. Cái áo vải nâu dầy cồm cộp,cái quần một ống – nói nôm ra, là cái váy -lùng thùng như cái bồ, chỗ thì ướt, chỗ thì khô. Có lẽ là bộ cánh quý nhất, nên ra tỉnh, mới dám mặc đến, nay bị ướt thì tiếc, nên cố vắt mãi cho khỏi đẫm nước mưa. Rồi lại cởi cái khăn vuông ra, để hở cái đầu bạc trọc tếch mà gãi, nhăn mặt lại mà gãi. Rồi lấy ngay cái khăn đội đầu ấy mà lau chỗ gấu váy có dính đất. Gớm, sao mà người đâu lại có người không biết thế nào là bẩn cả!
Rét đã run lên chẳng được,lại còn cứ lẩm bẩm nói một mình. Không biết nói những gì? Tính công tính việc hay là than thở, hay là vui thú cái chi chi? Nhưng thế thực rõ là cái lối người từ thuở bé chưa hề được thấy cái gì là hể hả.
Đương ngồi thì bỗng đằng sau lưng có tiếng cửa mở. Người đàn bà nhà quê quay lại, thì thấy trong nhà đèn điện sáng trưng, lố nhố bao nhiêu người, hình như ăn uống. Chỉ trông thoáng có thế thì thấy cửa lại khép lại, và có người đi ra.
– Alê! Chạy! Chốc nữa hãy đến. Người ta vừa mới ăn!
Nói xong người ấy đi. Bà lão nhìn theo, không hiểu họ bảo ai. Nhưng chừng cũng đoán rằng người ấy là bồi biệc ở cái nhà này đây. Cho nên, một lát sau, trông thấy người ấy về, bà lão đứng ngay dậy, toan hỏi. Nhưng chưa nói được gì, đã bị mắng ngay câu nữa:
– Alê! Không đi đi thì ông ấy ra bây giờ!
– Đây có phải nhà ông chủ không?
– Ông chủ nào? Không biết! Alê! Đi!
Thế rồi cửa lại hé ra, rồi áp lại. Người ấy vào trong mất.
Bà lão cố liều, rón rén bước lên bậc thềm cao, dòm qua cửa kính. Vì đèn sáng, nên trông rõ lắm. Rồi không biết nghĩ sao, bà lấy tay sờ mãi vào cửa để mở. Nhưng không biết cách nào, bèn lay thình thình, như không sợ hãi gì cả.
Một người đứng hầu chạy ra mở cửa. Có lẽ là người ban nãy, cho nên thấy bà lão thì đẩy ra, và nói:
– Đi! Chốc nữa…! Dạ!
Cánh cửa lại đóng đánh thình. Bà lão nhìn theo, thì thấy người hầu ấy khoanh tay đứng nói gì với một người đương ngồi ăn. Mà chính vì đã trông thấy người ngồi ăn ấy, nên bà lão mới dám bạo dạn như thế. Người ngồi ăn ấy tức là ông chủ nhà, chủ hiệu xe cao su kiêm chủ hãng ô tô “Con cọp”.
Ông chủ đứng phắt dậy, phưỡn bụng đi ra mở cửa. Bà lão mừng rỡ, híp mắt, nhăn nhó cái mặt để cười và nói to tướng:
– Thành ra tôi ngồi ngay ở cửa nhà mà không biết!
Ông chủ nhà cau mặt, ra ý không bằng lòng, tặc lưỡi một cái. Rồi cánh cửa lại đóng ập lại.
Bà lão không hiểu ra sao. Hay là mình trông lầm chăng. ấy thế mà còn ngốc quá, bà cố cạy và đẩy mãi cửa. Nhưng may, không sao đẩy được. Nhìn theo vào, bà thấy cái nhà ông ấy đi tuột vào trong, mà khi ra ngồi vào bàn tiệc, thì lại cười nói như trước.
Độ mười lăm phút sau, có người đập tay vào lưng. Bà lão quay lại, thì người ấy nói:
– Tôi đưa bà cụ đi vào cổng đằng này, ông tôi bảo thế.
– Không đi được lối này à?
– Ông tôi đương có khách. Bà lão bước xuống thềm, đi theo. Vòng hai phố thì đến một cái cổng hơi rộng. Cổng mở, bà bước vào, đi qua một cáisân,thì đến cái nhà con, trong có chiếc ôtô bóng nhoáng. Người ấy bảo:
– Bà cụ ngồi tạm đây.
Bà lão nhìn bốn bên. Đèn tuy sáng, nhưng cũng không hiểu mình ngồi tạm nhà ai. Mà nói rằng ngồi, chứ có cái gì để ngồi đâu. Vả muỗi và hôi thốiquá. Nên chỉ mong chóng có người đưa về, để lễ và để nằm nghỉ. Vì đi xengót một giờ đồng hồ cũngmệt. Bà lão nóng ruột quá.
Nhưng may sao, một lát sau thấy có người đi đến. Bà lão nhờ nhắn ông chủ xuống cho mình hỏi.
Độ mươi phút, quả nhiên có tiếng gót giày lộp cộp nện trên sân gạch. Bàlão cố nhìn xem ai. Mừng quá.
Thật đích là ông chủ. Ông chủ đứng trước mặt bà lão, nét mặt hầm hầm,trợn mắt, khoanh tay vào ngực mà gắt:
– Một suýt nữa thì làm tôi ê cả mặt! Ai bảo bà ra làm gì?
Bà lão chưa kịp trả lời cái câu hỏi không ngờ, thì đã bị mắng luôn mấy câu nữa:
– Tôi đã cấm bà không được ra đến đây kia mà. Đã một lần trước rồi, mà không chừa! Bà không biết để sĩ diện cho tôi! Đây này, bà cầm lấy! Bà về đi! Mặc kệ bà! Bà phải về ngay bây giờ! Mới có hơn bảy giờ, còn sớm!
Nói xong, ông ấn vào tay bà lão một cái tròn tròn, rồi quay gót trở lên, và gọi rầm rĩ:
– Thằng bếp đâu rồi! Mày đưa bà ấy ra! Mà mày phải bảo chúng nó rằng tao cấm, không đứa nào được kéo bà ấy cả! Cho mà đi bộ để bận sau mà chừa.
Bà ấy là ai? Bà ấy là một người đàn bà góa. Đã ngoại ba mươi năm nay,có một đêm, bà ấy trót dại chiều chồng, mà tình cờ đẻ rađược một đứa con trai. Sinh được ít lâu, trời bắt tội bà ấy goá bụa. Nhà nghèo, làm ăn vất vả, kiếm chẳng ăn đủ, nhưng bà ấy chẳng nhẫn tâm bỏ đứa bé thơ ngây trả nhà chồng để bước đi bước nữa mà vui thú với cái tuổi xuân đương hơ hớ. Qua mấy năm khó nhọc, khi sài, khi đẹn, suýt chết mấy lần,thì đứa bé đến tuổi đi học. Rồi vì nghèo khổ quá, nó phải ra tỉnh kiếm ăn theo anh em. Nhờ được cái nó nhanh nhẩu, láu lỉnh,liều lĩnh, màc hẳng biết nó làm ăn ra sao, nó có được ít vốn, rồi lấy được ở đâu một con vợ giầu. Từ đó, thằng ấy một ngày một khá, buôn bán phát tài. Nay giàu đến hàng mươi vạn. Thằng con ấy tức là ông chủ hiệu xe cao su kiêm chủ hãng ô tô “Con cọp” vậy.
Bà lão lẩy bẩy,theo người bếp lôi ra cửa ban nãy. Đến đường, còn đương ngơ ngơ ngác ngác, chưa rõ nên đi lối nào, thì không biết tâm trí để đâu, bà ta lập cập, vấp một cái, ngã xoài ngay ra rãnh cống. Quần áo mặt mũi lấm bê bết. Cái tròn tròn vẫn nắm trong tay bắn quăng đi. Bà lão cố sờ soạng.Khi tìm thấy, bèn gí vào mắt để xem, thì cái tròn tròn ấy là đồng hào ván…
Mưa để khóc, gió để rên. Rét để cắt đứt ruột mẹ người con mà họ đương khen là hiếu tử.
California là tiểu bang thứ 31 gia nhập Liên Bang Hoa Kỳ vào ngày song cửu 9/9/1850 . Tiểu bang California có biệt danh là tiểu bang vàng, Golden State, vì nó có nhiều kim loại vàng và những cánh đồng hoa vàng bát ngát.
Thủ đô của California là Sacramento. Dân số ngày nay khoảng 40 triệu, đông nhất trên Hoa Kỳ. California rộng thứ 3 sau Alaska và Texas.
California có rất nhiều thắng cảnh đẹp từ sa mạc đến biển cả, từ Thung Lũng Chết cho đến những cánh rừng nho, từ núi cao Yosemite cho đến đô thị Los Angeles...
Mời bạn xem vài cảnh đẹp của tiểu bang California.
Khu vườn xương rồng Cholla trong rừng xương rồng Joshua. Diện tích khu rừng sa mạc này rộng hơn tiểu bang Rhode Island của Hoa Kỳ.
Những đồi hoa dại ở huyện San Luis Obispo
Hồ Shasta bên dãy núi Mount Shasta
Ngọn hải đăng Battery Point ở thành phố Crescent City. Ngọn hải đăng này được hoạt động vào năm 1856
Đỉnh núi Yosemite
Một đám cưới trên đỉnh núi Taft Point cao 3500 feet so với mặt đất tại Yosemite National Park.
Trung tâm thành phố Los Angeles, đàng sau là giải núi tuyết San Gabriel
Cánh đồng nho khi vào thu
Mùa đông tại Nam Lake Tahoe
Những căn nhà đẹp kiểu Vitorian trong khu phố Alamo tại San Francisco
Thủ đô Sacramento bên giòng sông Sacramento
Rừng tùng khổng lồ- sequoia tại Sequoia and Kings Canyon National Parks
Một cảnh thơ mộng ven vùng duyên hải, Mendocino
Những chiếc tua bin gió tại Altamont Pass tại huyện Alameda. Nơi đây có khoảng 5 ngàn cái tuabin lớn nhỏ, Altamont Pass được xem là nơi tạo điện bằng sức gió lớn nhất trên thế giới, mỗi năm nó sản xuất khoảng 1 TWH. Đi đôi với việc có lợi thì chim bị chết khá nhiều khoảng 5 ngàn con mỗi năm gồm chim ưng vàng (golden eagles).
South Belridge, nơi đào dầu
Bến cảng Long Beach, đây là bến cảng tấp nập thứ nhì sau bến cảng của Houston.
Khu đông dân ven biển Redondo Beach
Cảnh đồng quê tại huyện Santa Barbara
Những căn nhà gỗ bỏ hoang trong huyện Bodie. Nơi này từng là một thời tập trung đông đúc của dân đào vàng. Nga`y nay Bodie chỉ là công viên của tiểu bang.
Sundial Bridge là một trong những cây cầu đo thời gian nổi tiến trên thế giới, do kiến trúc sư Santiago Calatrava tạo ra, hoàn thành vào năm 2004 với giá gần 24 triệu Mỹ kim . cây cầu này chỉ đo thời gian từ 11 giờ sáng đến 3 giờ chiều. Khi chiếc bóng của cây cầu in xuống cứ mỗi 1 phút là cách nhau 1 foot, nghĩa là bạn đang xem thời gian của vũ trụ.
Ông Santiago Calatrava đã xây 17 cây cầu Sundial Bridges trên thế giới.
Đánh dấu khi đúng 12 giờ trưa
Rạp ciné Fox về đêm của huyện Bakersfield. Rạp này được khai trương vào Ngày Giáng Sinh 1930
Những đồi cát đẹp tại Death Valley National Park
Biệt thự đặc biệt của ông William Carson được xây vào năm 1886
Xa lộ Route 1 dọc theo bờ Thái Bình Dương
Khách sạn Coronado trên đảo Coronado thuộc miền San Diego. Khách sạn này được khai trương vào năm 1888
Những tượng khủng long nằm bên đường thuộc địa hạt Palm Springs. Tượng khủng long T-rex này dài 46 mét, cao 20 mét.
Một góc phố ở San Jose
Cuộc sống của thông Avaln trên đảo Santa Catalina
Đài thiên văn Griffith Observatory được đặt trên núi Mount Hollywood.
Bờ biển Pàcific Beach ở San Diego
Chiều tà sau lưng thành phố San Francisco
Sân vận động San Francisco
Đêm đại nhạc hội tại Empire Polo Club thuộc huyện Indio
Người dân tại khu phố huyện Danish thuộc Solvang, miền trung California mừng Lễ Độc Lập Hoa Kỳ
Diễn hành trong ngày Kingdom Day. Đa số những tiểu bang khác gọi ngày Lễ vào giữa tháng 1 là Martin Luther King Day, nhưng ở Los Angeles gọi là Kingdom Day
Chỉ là chiếc bánh ngọt vòng donut tại huyện Inglewood
Lướt sóng
Lướt ván trên đỉnh mùa đông Mammoth Mountain, nơi đây rất gần Mammoth Lakes
Hươu trong rừng Redwood National Park
Ngỗng trời sống ở vùng Gray Lodge Wildlife
Rái cá biển làm điệu ở Anacapa Island, quanh vùng này được giữ nguyên sinh thái cho động vật sống
Trụ tưởng nhớ những người Nhật đã qua đời trong trại tập trung trong thời gian 1942-1945 (Đệ Nhị Thế Chiến). Trụ này là do người Nhật gốc Mỹ tạo ra, đặt tại Manzanar. Vào thời đó có khoảng 11 ngàn người Nhật được lùa vào trại tập trung tại đây.